TG1: VƯỜN TRƯỜNG 5

1.8K 82 1
                                    

Chương 5: Thụ chính bại lộ/Trái tim trai thẳng của Đông Chiết tan nát!

Edit: Mưa

———

Là một học sinh giỏi nhưng tính tình quá tự đại. Trước kia Tả Ngôn còn khá tò mò đối phương có phải thiên tài thật không mà đi học ngủ suốt vậy vẫn giỏi được.

Sau này mới biết được đối phương vẫn luôn liều mạng học tập ở nhà, biết đối phương cố gắng rất nhiều nên gã không chú ý tới đối phương nữa, còn cảm thấy kiểu trẻ trâu của đối phương hơi buồn cười.

Không ngờ lần này Sở Tử Minh lại chủ động giúp đứa bé kia trả lời. Gã hứng thú đáng giá hai người vài lần rồi xua tay ra hiệu cả hai ngồi xuống.

Bỏ qua bước nhạc đệm nho nhỏ này, Tả Ngôn tiếp tục giảng bài.

Việc này cũng chỉ là chuyện nhỏ nên mọi người cười đùa xong thì cũng ném ra sau đầu, tiếp tục nghiêm túc nghe giảng.

Đông Chiết vô cùng biết ơn thụ chính đã giúp cậu lần này, thế nay sau khi hết tiền liền lon ton đến nghiêm túc cảm ơn hắn.

Dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu cực kỳ khiến người ta muốn ăn hiếp cậu.

Từ góc độ của Sở Tử Minh có thể thấy được làn da cổ trắng ngần, thậm chí có thể thấy được cả mạch máu xanh nhạt dưới da của cậu.

Ánh mắt hắn tối đi, cố đè suy nghĩ tăm tối bạo ngược trong lòng xuống. Hắn xua tay, trên mặt lại cười toả nắng: "Có gì đâu, chuyện nhỏ mà."

Lúc này trong đầu Đông Chiết lại xuất hiện một âm thanh chói tai.

[Cảnh báo! Cảnh báo!]

[Ký chủ đã OOC 15%!]

Đông Chiết hoảng hốt hơi siết chặt nắm tay, trên mặt lại không lộ vẻ gì. Cậu dò hỏi hệ thống: [Bé Thống ơi sao lại vậy?!]

Hệ thống bất đắc dĩ giải thích: [Cốt truyện vốn dĩ là nguyên chủ rất hiếm khi nói cười với thụ chính, thậm chí còn rất ghét hắn. Sao có thể xuất hiện tình huống nguyên chủ cảm ơn hắn được?]

[Hả... vậy cũng không được à?!]

Đông Chiết líu lưỡi.

[Đương nhiên không được rồi! Nhiệm vụ quan trọng hơn hay cảm ơn quan trọng hơn?]

[Hiển nhiên là nhiệm vụ rồi!] Đông Chiết trả lời không chút do dự.

Sau khi trả lời xong thì sắc mặt cậu cũng lạnh xuống, gật gật đầu với Sở Tử Minh xong thì quay lại chỗ của mình nằm bò ra.

Mặc dù trong lòng Đông Chiết có hơi áy náy, nhưng nghĩ đến việc bọn họ sắp đối đầu với nhau thì thôi, vẫn nên nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ thôi!

Sở Tử Minh lại cho rằng Đông Chiết như vậy là vì cơ thể còn khó chịu. Với cả... cậu vẫn còn chán ghét chuyện tối qua, còn oán hận người đã địt cậu.

Bé hàng xóm còn chưa biết là hắn địt cậu mà đã oán giận như thế. Nếu cậu biết... thì sao đây?

Hắn tuyệt đối không thể nào từ bỏ được!

[ĐM/CAO H/THÔ TỤC] XUYÊN NHANH CHI CON ĐƯỜNG BẺ CONG TRAI THẲNG Where stories live. Discover now