Chương 15

87 14 0
                                    

Cứ thế thời gian trôi, đã hai ngày cô chuyển đến căn hộ mới. Hinata vốn thích nghi rất nhanh với mọi hoàn cảnh, cho nên khá nhẹ nhàng làm quen với cuộc sống một mình, dễ dàng hòa nhập vào thế giới xung quanh, kết thân với một số hàng xóm cùng tầng chung cư, chỉ có duy nhất một điều khiến cô suy nghĩ lung tung, người hàng xóm kế bên. Chưa một lần cô được gặp mặt, muốn chào hỏi một tiếng, đến giờ vẫn chưa có cơ hội. Họ giống như tách biệt với những người khác, chẳng giao du với ai. Cô có nghe loáng thoáng mấy điều thú vị từ chủ khu chung cư cũng như những người sống ở tầng dưới. Họ nói người sống phòng 208 là một kẻ lập dị, lúc ẩn lúc hiện, chưa ai thấy được mặt người đó. Họ khuyên cô không nên liên quan tới, không có chuyện gì thì nên tránh xa, càng xa càng tốt. Bán tín bán nghi, khiến cô cũng lưỡng lự thôi ngay ý định làm quen hay nói chuyện với người hàng xóm kế bên phòng mình.

Một ngày nữa lại trôi qua, mặt trăng lùi xa, nhường chỗ cho mặt trời. Tiếng chim hót líu lo đón ánh nắng đầu tiên của buổi bình minh. Hinata thong thả chuẩn bị đến trường, không biết hôm nay sẽ có bất ngờ gì đây? Bỗng tâm trạng cô phấn khích lạ thường.

Đón chuyến xe tiếp theo, mọi chuyện khá thuận lợi, không có gì phải nóng vội, nên cô ung dung vừa ôn bài vừa chờ xe tới. Sau 10 phút ngồi nơi bến đợi, xe cũng tới. Gấp cuốn sách cho vào túi, Hinata xếp vào hàng bước lên xe, vẫn như thường ngày luôn có chỗ dành cho cô. Hinata nhanh chóng ngồi vào ghế quen thuộc, sau khi hành khách ổn định, xe lăn bánh. Cảnh vật xung quanh rất đỗi quen thuộc, cô hầu như nhớ hết những chi tiết nổi bật trên tuyến đường đến trường rồi. Đôi mắt vẫn nhìn ra bên ngoài, thành phố buổi sớm mới huyên náo, hấp tấp làm sao? Bỗng chiếc xe dừng lại đón thêm hành khác, một vài người nữa bước lên.

Mãi tập trung nhìn thế giới bên ngoài, chợt giọng một người phụ nữ cất lên hướng sự chú ý của cô.

- Chàng trai trẻ, cậu làm ơn nhường chỗ cho già được không?

Người phụ nữ đã đứng tuổi, tầm 60 hiền từ xin người kia nhường chỗ cho mình, hình như bà xin phải một Yakuza rồi.

- Cái gì? - Tên đó đang đeo tai nghe, quay nhìn người phụ nữ quát lớn: - không có chỗ ráng chịu, biến nhanh.

Lời của thanh niên này thốt ra khiến mọi người trên xe xì xầm, có lộn không đây đã không nhường ghế lại còn lớn tiếng xua đuổi. Hinata nghe được rất bực, những lời nói đó thật đáng khiển trách, chưa kể đối xử với người lớn tuổi thiếu kính trọng như thế thì thật đáng căm phẫn.

Đúng là du côn, gây mất trật tự lại hắt hủi người già. Hinata không thể ngồi yên được.

- Bà ơi! đừng giận, mấy anh đây thiếu sự giáo dục nên cư xử không phải phép với bà, cháu thay mặt họ xin lỗi bà. Cháu mời bà ngồi.

Cô đứng dậy khỏi chỗ, lễ phép nói.

Tất cả mọi người trên xe nhìn cô xì xào, tiếng ồn mỗi lúc một lớn hơn. Hầu hết đều chỉ trỏ tên du côn thiếu hiểu biết, lại còn thiếu tôn trọng người khác, không bằng một cô gái.

Tên Yakuza bị một cô gái chửi khéo như vậy thấy rất nhục, nhục vô cùng, không giữ được sự tức giận, đứng phắt dậy kéo tay cô quay lại, chỉ tay quát thẳng mặt:

Cuộc sống mới của HinataМесто, где живут истории. Откройте их для себя