39

366 35 2
                                    


Đám trẻ ẩn núp trước cửa trong bóng tối mê man tự tiêu hóa tin tức lớn khiếp sợ Tiên môn bách gia này, Lam Cảnh Nghi độ nhiên bắt đầu nín giận không báo trước mà giẫm lên chân, từ bóng lưng có thể nhìn ra được người này có bao nhiêu kích động. Một đám người liền vô cùng cấp thiết chờ Lam Cảnh Nghi truyền tin chuyện thần kỳ mà hắn nghe được.

Trên tay Lam Tư Truy chăm chú giữ lấy hạc giấy truyền tin, chờ để truyền lời cho Kim Lăng.

Lam Cảnh Nghi xoay người, mặt đầy sợ hai nhanh chóng hướng về đám thiếu nhiên mà xua tay, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mọi người mờ mịt hai mặt nhìn nhau liền biết hiện tại không ai có thể hiểu được hắn, khẽ cắn răng trực tiếp lách vào những ke hở giữa bọn họ như con cá: trái phải vẫy đuôi liền nhanh chóng chạy trốn đi thật xa.

Lam Tư Truy khi vận may đến thì trong lòng cũng hiểu ra, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý nghĩa Lam Cảnh Nghi phất tay, hắn ra tay quyết đoán vỗ vỗ người gần nhất, hạ thấp giọng hô một tiếng: "Chạy!"

Cơn giận trong lòng Lam Khải Nhân không có chỗ nào bộc phát, vừa lúc bước ra khỏi cửa lớn liền nhìn thấy xa xa một đám thiếu nhiên chạy như gió, càng nhìn càng tức, mạnh mẽ phất tay áo: "Thực sự là càng ngày càng không ra dáng!"

Bốn người bên dưới nhìn bóng lưng Lam Khải Nhân rời đi, không thể tin được vượt qua ải này nhẹ nhàng như vậy cho đến khi Ngụy Vô Tiện phản ứng lại, hắn kéo Lam Vong Cơ đứng lên trước, "Người, tại sao không mắng vậy?"

Lam Hi Thần cười một tiếng, "Chuyện ngày hôm nay có quá nhiều biến cố phức tạp , trong lòng thúc phụ nhất thời không phản ứng lại thôi."

Lam Vong Cơ cũng gật đầu: "Không qua được máy ngày thúc phụ liền sẽ gọi chúng ta trở lại."

Ngụy Vô Tiện hai tay ôm ngực, không nhịn được bĩu môi: "Được rồi, đoạn phạt này không thể miễn được."

Giang Trừng cũng bị chuyện cả ngày hôm nay làm đầu óc xoay vòng, bây giờ mới bắt đầu tức giận, hắn quay đầu trừng mắt với Lam Hi Thần, "Hôm nay sao ngươi đột nhiên làm vậy, cũng không thương lượng với ta."

Lam Hi Thần biết giải quyết thúc phụ một nữa sau đó còn phải động viên Giang Trừng, hắn cười sờ sờ tóc rối của Giang Trừng: "Tâm hướng tới ngươi, không kìm lòng được thôi."

Vốn là muốn để kế hoạch của A Nghiệp thất bại, nhưng ai biết giải quyết xong A Nghiệp hắn đương nhiên cứ vậy thay đổi, hắn cũng mạo hiểm, nhưng hắn cảm thấy thời điểm như vậy là tốt nhất, một giây hắn cũng chờ không được.

Giang Trừng không tự nhiên vỗ nhẹ tay Lam Hi Thần, bọn họ cũng ngầm không có gì, ở trước mặt người khác vẫn là hơi khắc chế một chút.

Đặc biệt là lúc đối diện với Ngụy Vô tiện một mặt trêu tức ánh mắt ám muội, Giang Trừng liền cảm thấy kì quái không dễ chịu.

Lam Hi thần nhìn gò má Giang Trừng, nhịn không được bật cười nói: "Ngươi hà tất phải eo hẹp như thế?"

Vong Cơ vốn dĩ tính tình lãnh đạm súc tích khi nói chuyện với đối phương đều bị Ngụy công tử không để ý đến, không nghĩ tới cùng là người nhà họ Giang Giang Trừng vậy mà bên trong còn có một tiểu khả ái ngây thơ.

[Edit][Hi Trừng] Trạch Vu Quân Mất Ngủ, muốn Giang tông chủ ôm một cái mới đượcWhere stories live. Discover now