30

464 37 0
                                    


Ngụy Vô Tiện thở dài, chậm rãi đi đến Hàn thất, quả nhiên Lam Hi Thần bên trong ngồi vô cùng tốt.

"Huynh làm gì với Giang Trừng vậy?" Ngụy Vô Tiện tùy ý tựa ở cửa Hàn thấy , nhìn bên trong có vẻ như là mấy cuộc cãi vả giữa nam nhân, " Sắc mặt Giang Trừng có vẻ không tốt lắm."

Lam Hi Thần nghe vậy nở nụ cười một tiếng, "Không có gì, không cẩn thận chọc tới."

Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại, "Lam Hi Thần, ta thật sự không hiểu huynh muốn làm cái gì." Hắn luôn cảm giác Lam Hi Thần đang tính toán một chuyện rất lớn, nhưng hắn không biết tại sao lại không dám cẩn thận suy nghĩ.

Hắn chỉ có thể dựa vào đoạn đối thoại giữa mình với Lam Hi Thần mà lớn mật suy đoán ra mục tiêu của Lam Hi Thần là Giang Trừng, nhưng Ngụy Vô Tiện thật sự không cảm thấy hai người này trong khoảng thời gian kia có thể đụng chạm cái gì.

Giang Trừng là kiểu người mắt cao hơn đầu, đối với bất kỳ người nào hay bất cứ chuyện gì đều tràn ngập dáng vẻ xem thường ngạo mạn, có thể cùng vị Trạch Vu Quân ôn nhu như ngọc có chút cố chấp phúc hắc này có quan hệ gì đây?

Lam Hi Thần cụp mắt, đột nhiên nở nụ cười, "Nếu như đệ có thể đoán được, vậy Giang Trừng nhất định cũng có thể đoán ra." Ta chỉ hi vọng có thể giúp mình bớt trông ngóng mấy năm. . .

Đầu Ngụy Vô Tiện méo mó, trong chuyện này ẩn tình rất sâu nha.

"Giang Trừng không phải đồ ngốc," Ngụy Vô Tiện như vô tình nói, "Huynh muốn giấu sự tình cũng không giấu được bao lâu."

Lam Hi Thần đứng lên, thuận tay sửa lại góc áo có chút nhăn nheo, "Ta biết hắn sớm muộn sẽ biết, nhưng ta hi vọng hắn có thể hiểu chậm một chút."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, đứng thẳng người, "Tại sao nghe như không phải chuyện tốt."

Lam Hi Thần cười khẽ hai tiếng, có lẽ vậy.

Ngụy Vô Tiện không nhịn được bĩu môi, "Huynh thật sự để Giang Trừng buổi tối ở lại Hàn thất với huynh?"

"Ta quen rồi."

Ngụy Vô Tiện vừa nghĩ tới Lam Khải Nhân sẽ có dáng vẻ vô vùng đau đớn liền cảm thấy buồn cười, ai bảo chính hắn đưa người tới đây!"

"Được rồi, à đúng rồi," Ngụy Vô Tiện đột nhiên cười nói, "Tuy rằng đã muộn, nhưng ta vẫn là muốn nói với huynh một tiếng, dáng ngủ của Giang Trừng rất tệ ha ha ha ha ha!"

Lam Hi Thần chớp mắt mấy cái, nhìn Ngụy Vô Tiện cười nghiêng nghiêng ngả ngả, sờ sờ chóp mũi của chính mình.

Ngụy công tử, kỳ thực, dáng ngủ của ngươi buổi tối cũng không có chỗ nào tốt hơn.

Đối với Vân Mộng Song Kiệt thích vạch trần khuyết điểm lẫn nhau, Lam Hi Thần hiện tại mới có cảm giác trực diện, thì ra tình bạn như vậy cũng có thể sao?

Ngụy Vô Tiện lấy lại tinh thần, tay nắm thành quyền che trước môi giả ý ho khan một cái, chỉ  chỉ về phía A Nghiệp gian nan đi tới Hàn thất , "Lam lão tiên sinh vẫn giống như muốn để huynh thử một chút."

[Edit][Hi Trừng] Trạch Vu Quân Mất Ngủ, muốn Giang tông chủ ôm một cái mới đượcOnde as histórias ganham vida. Descobre agora