Chương 2

2.5K 253 16
                                    

Tiêu Chiến có vẻ ngoài vô hại, tính tình lại tốt, chỉ vài ngày đã kết bạn được với mọi người trong lớp.

Ngoại trừ bạn cùng bàn của anh là Vương Nhất Bác.

Nhưng mấy ngày này, anh cũng nghe được một số tin đồn về Vương Nhất Bác.

Nghe nói cha mẹ Vương Nhất Bác đã qua đời hai năm trước, họ hàng thân thích không ai quan tâm đến cậu. Cậu sống một mình trong ký túc xá của đơn vị do cha mẹ để lại, học phí được nhà trường miễn giảm, nhưng tiền sinh hoạt thì phải tự kiếm bằng cách làm thêm nhiều việc sau giờ học.

Ngày thường cậu đều độc lai độc vãng, trong lớp không có bạn bè, nhưng bởi vì diện mạo xuất chúng cho nên có rất nhiều nữ sinh lén lút nhét thư tình vào ngăn bàn, tất cả đều bị cậu coi như rác rưởi mà ném đi.

Thấy dáng vẻ người sống chớ gần của cậu, dần dà, dù là nam sinh hay nữ sinh cũng không ai muốn lại gần cậu nữa.

Cho nên lúc Tiêu Chiến chọn ngồi cùng bàn với Vương Nhất Bác, cả lớp mới im lặng lâu như vậy, dù sao thì không có ai ngồi cùng bàn với Vương Nhất Bác trong một năm qua.

Vào ngày thứ hai sau khi khai giảng, Tiêu Chiến đã theo ý nguyện mà được bầu làm đại diện hoá học của lớp, cũng không hẳn chỉ dựa vào socola Ý được vận chuyển theo đường hàng không, mà còn do thành tích nổi bật về môn hoá học của anh trong những năm học trước.

Ngày thứ năm sau khi khai giảng là sinh nhật lần thứ 17 của Tiêu Chiến, để chúc mừng, dì Ba đã vội vàng từ Ý trở về, bao hẳn một nhà hàng 5 sao trong thành phố S để tổ chức sinh nhật cho anh.

Khi còn nhỏ, bởi vì công việc bận rộn của cha mẹ, trước 8 tuổi Tiêu Chiến đều ở cùng ông bà ngoại. Khi đó dì Ba vẫn chưa kết hôn, có thể nói là nhìn anh lớn lên, cho nên tình cảm giữa hai người vô cùng tốt. Sau khi ông bà bệnh nặng qua đời, dì kết hôn rồi chuyển ra nước ngoài, Tiêu Chiến mới trở về nhà sống cùng cha mẹ.

Bởi vì làm việc ở nước ngoài, dì Ba đã 4-5 năm rồi chưa về nước, cho nên lần này vừa trở về đã thu xếp mọi việc để tổ chức sinh nhật cho anh.

Không có nhiều người đến dự tiệc sinh nhật của Tiêu Chiến, ngoại trừ cha mẹ và dì Ba, còn có một số người thân từ Bắc Kinh chạy tới, vì vậy khi chiếc bánh sinh nhật bảy tầng được đẩy tới, Tiêu Chiến thực sự rất bất ngờ.

Nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của người phục vụ đang đẩy chiếc bánh kem, rõ ràng điều này còn khiến anh sốc hơn cả chiếc bánh kem bảy tầng.

Vương Nhất Bác mặc đồng phục nhân viên phục vụ của nhà hàng, sơ mi trắng, quần tây đen, cổ thắt một chiếc nơ màu đỏ rượu. Cái nơ này nếu đeo trên cổ những nam phục vụ khác thì có vẻ hơi buồn cười, nhưng khi đeo trên người Vương Nhất Bác lại toát lên vẻ đẹp tinh xảo, làm tầm mắt Tiêu Chiến không tự giác được mà dán lên người cậu.

"Chiến Chiến, Chiến Chiến!" Giọng nói của dì Ba đột ngột vang lên bên tai, "Mọi người đã hỏi con hai lần rồi, thắp nên bây giờ hay là ăn cơm xong mới thắp?"

Tiêu Chiến lúc này mới nhận ra rằng Vương Nhất Bác đã đi ngang qua anh, ánh mắt nhìn anh vô cùng bình thản, dường như hai người không hề quen biết.

[BJYX] BẢY NĂM TRÔNG NGÓNG (Hoàn)Where stories live. Discover now