Chương 11: Anh giấu em ở bên ngoài làm 1 đúng không?

189 14 2
                                    

Edit: Mika

Anh nói vậy làm Phong Nhân Châu không biết tiếp lời thế nào, lại cảm thấy bầu không khí gay quá rồi, cậu đành nhắm mắt nói sang chuyện khác: "Tôi mời anh bữa cơm nhé."

Phong Nhân Châu rất ít khi chủ động hẹn, mắt Tần Tế sáng bừng lên, anh cười nói: "Được."

Anh vừa mới đồng ý, Phong Nhân Châu đã đẩy anh đứng dậy thay quần áo đổi giày, nhanh chóng sửa sang lại sau đó hai người ra ngoài kiếm ăn.

Phong Nhân Châu giơ ngón trỏ lên, chìa khóa quay vòng vòng trên ngón tay cậu: "Muốn ăn gì?"

Tần Tế ra vẻ suy tư một lúc, sau đó nói ra tên tiệm lẩu Phong Nhân Châu thường đi nhất. Phong Nhân Châu thấy ý kiến của anh nhất trí với mình, hai người ăn nhịp xuống lầu lái xe đến tiệm lẩu.

Phong Nhân Châu không thích ăn đồ ăn nước ngoài, cậu thích ăn cay, vẫn hợp với đồ chiên xào nhiều dầu nhiều muối trong nước hơn.

Gió trên đường phố lạnh thấu xương, bên trong tiệm lẩu lại nóng bừng, Tần Tế ngăn cản động tác cởi quần áo của Phong Nhân Châu, nói: "Cứ giữ ấm một lúc đã, không thì rất dễ cảm mạo."

Những lời Tần Tế nói giống y hệt bà Phong, Phong Nhân Châu cũng không phải dạng bướng bỉnh phản nghịch, nói đúng thì nghe, cậu chỉ kéo khóa xuống, phục vụ nhiệt tình đi tới gọi đồ cho bọn họ.

Tần Tế không kiêng gì nên để Phong Nhân Châu gọi tùy ý, còn anh thì sắp xếp gọn gàng bát đũa lại như thể bị chứng ám ảnh cưỡng chế vậy. Phong Nhân Châu không gọi nhiều, Tần Tế gọi thêm mấy món rồi bảo phục vụ lui xuống, không đủ thì gọi thêm, không để lãng phí, nếu lãng phí nhiều sẽ còn bị phạt tiền.

Nồi lẩu mỡ bò được mang lên trước, thuận tiện mang theo bình đồ uống, Tần Tế rót một ly đưa cho cậu, hỏi: "Em chấm gì, tôi pha cho em."

Phong Nhân Châu nhận lấy đồ uống nhấp một hớp: "Cho nhiều cay một chút, không ăn rau thơm."

Tần Tế gật đầu: "Ừ."

Anh đứng dậy đi đến quầy gia vị pha đồ chấm, lúc trở lại mấy món đã được bưng lên rồi, tốc độ rất nhanh.

Đang kỳ nghỉ đông, tiệm lẩu nào cũng náo nhiệt, mọi người trò chuyện sục sôi ngất trời, gần như lấn át tiếng nhạc trong tiệm. Phong Nhân Châu cho thịt bò vào nồi lẩu, Tần Tế đặt đồ chấm bên cạnh cậu rồi đi vòng qua ngồi xuống đối diện.

Phong Nhân Châu đã cởi áo lông xắn tay áo, mắt nhìn chằm chằm chờ viên chín, Tần Tế mở miệng hỏi cậu trước: "Ngày mốt đi học rồi à?"

Phong Nhân Châu gật đầu, đợi đến khi thịt bò dễ chín đã cuộn lại, Phong Nhân Châu nhấc đôi đũa lên cho thẳng vào nồi lẩu đang sôi ùng ục, chờ nóng lên là lập tức gắp miếng thịt bò ra chấm đẫm nước sốt rồi không kịp chờ đợi bỏ vào miệng, tốc độ nhanh đến mức Tần Tế không kịp ngăn cản. Phong Nhân Châu bị bỏng mặt mũi nhăn nhó, hoàn toàn mất sạch hình tượng, há miệng hà hơi, hà mấy hơi rồi lại ngậm miệng nhai sau đó nuốt xuống.

Tần Tế không biết vì sao mỗi lần ăn cái gì cậu cũng vội vàng như vậy, vừa buồn cười vừa tức giận nói: "Sao em cứ vội vội vàng vàng như thế, cũng đâu có ai giành với em."

[Edit] Cam tâm tình nguyện - Yến KiệuWhere stories live. Discover now