60. Yoogeun à, em trai của anh

Start from the beginning
                                    

"....."

Yoogeun nhấc người dậy với vẻ mặt trống rỗng. Cơ thể Heesung đang dựa vào Yoogeun mất đi điểm tựa và trượt xuống. Với đôi mắt nhắm nghiền, anh ấy trông như thể vẫn đang bất tỉnh, nhưng kỳ lạ thay, Heesung trông thoải mái hơn nhiều so với khi anh ấy bị giam cầm với những mạch máu của một con quái vật nổi đầy khắp cơ thể.

Hai anh em chưa bao giờ thực sự có tình cảm với nhau. Hai người xung đột trong mọi thứ vì tính cách quá khác biệt. Hầu hết thời gian, Heesung sẽ trở nên điên loạn và Yoogeun sẽ lặng lẽ giúp đỡ anh ấy, nhưng thỉnh thoảng, cả hai người đều lo lắng hoặc căng thẳng và sau đó sẽ đối xử thẳng thừng với nhau. Cũng giống như bất kỳ anh chị em bình thường nào khác.

Sau tai nạn cuồng nộ của Heesung và anh ấy rơi vào trạng thái hôn mê, Yoogeun đôi khi bực bội vì cảm thấy anh ấy như một gánh nặng, và nhiều lúc, cậu muốn vứt bỏ tất cả. Cậu ấy thậm chí đã từng nói rằng cậu muốn anh trai mình thà chết đi còn hơn trong cơn say.

Nhưng thực sự cậu không nói ra điều đó vì cậu muốn anh ấy chết. Heesung là gia đình duy nhất của Yoogeun và là một phần cuộc sống bình thường của cậu. Để cứu anh ấy, Yoogeun có thể đã từ bỏ mạng sống của mình. Cha mẹ rời bỏ cậu trong nháy mắt, cậu không bao giờ muốn đánh mất cả anh trai. Làm sao cậu có thể chân thành mong muốn anh mình chết đi cơ chứ? Làm sao.....

Đối với một số người, nó dường như là vĩnh cửu, đối với những người khác, nó giống như một khoảnh khắc thoáng qua. Cuối cùng, một sự thay đổi xuất hiện trên khuôn mặt của Yoogeun, như thể cảm xúc của cậu ấy đã cạn kiệt. Mí mắt với một vết sẹo hằn trên đó giật giật. Da thịt dưới đôi mắt trũng sâu của cậu thắt lại và hàng lông mi run lên.

"Ah....."

Một tiếng rên thoát ra từ đôi môi mím chặt. Yoogeun cụp mắt xuống khi cảm thấy có thứ gì đó nóng và nặng đang trào lên từ dạ dày và làm tắc nghẽn cổ họng mình. Cậu không còn nhìn rõ Heesung nữa vì đôi mắt đã mờ đi. Môi cậu bắt đầu run lên không kiểm soát.

Khuôn mặt cậu dần nhăn lại. Yoogeun gục xuống tại chỗ khi cố gắng hít một hơi thật sâu nhưng bị chặn lại trong cổ họng. Cậu cúi xuống trước mặt Heesung, hai chân co lại và cúi đầu. Kể từ giây phút đó, nước mắt tuôn ra như một con đập bị vỡ.

"Ư, hức...... hư..... hức, aaah........!"

Nó không giống như tiếng nức nở, mà là âm thanh phát ra từ sự cào cấu và vọng sâu từ đáy lồng ngực. Tiếng khóc của cậu càng lúc càng lớn. Cậu cuộn người lại như một con thú bị thương, lấy hai cổ tay che mắt và khóc, như một đứa trẻ mười tuổi bị chia tách khỏi gia đình mình giữa cây cầu hoang vắng.

Shinjae đứng phía sau Yoogeun vài bước và quan sát cậu, thậm chí không nghĩ đến việc chăm sóc những vết thương trên khắp cơ thể anh ấy. Các thợ săn của Erewhon và thậm chí cả các Esper, không thể mở miệng một cách bất cẩn.

Chỉ sau khi xác nhận rằng mọi thứ đã kết thúc, Trung Tướng đã rút tấm khiên và tiếp cận. Dị nhân biết bay mà ông đang cưỡi hạ thấp độ cao xuống. Quá trình địa khai hóa đã bị dừng lại và Baek Heeseong đã bị giết, hầu hết các máy bay chiến đấu ở Erewhon đã bị vô hiệu hóa, vì vậy ông ta tính toán rằng bây giờ sẽ an toàn. Và đó là sai lầm của ông.

[BL - Novel] Profundis/ Vực thẳmWhere stories live. Discover now