Chương 37

906 34 15
                                    

Giang Độ ngây người nhìn anh, giống như con cừu nhỏ, từng lọn tóc xoăn trên đầu cô nóng bừng, như những đám mây nổ tung.

Nguỵ Thanh Việt đang hỏi cô đó.

Có cơn lốc xoáy truyền đến, cô đứng trong mắt bão, yên tĩnh khác thường, nhưng đồng phục học sinh bị bốc lên bay xung quanh, bụi bặm, cánh tủ cuối hành lang, cái cây trước thư viện bị bật gốc, túi nhựa đen bị thổi bật lên cao, gà rán trong nhà ăn rất thơm. Cả thế giới xưa kia đều ngay bên cạnh Giang Độ, vội vàng cuốn bay.

Thật kỳ lạ, rõ ràng bọn họ đang ở nhà hàng Hồng Kông chính thống.

Giang Độ ngây người mười mấy giây, hơi có cảm giác say nhẹ, cô cảm giác bản thân như rơi vào mộng cảnh, giấc mộng rất sâu, Nguỵ Thanh Việt đang nói linh tinh.

"Có cần suy nghĩ chút không?" Tay anh đột nhiên đưa ra, ngang nhiên như vậy, chạm nhẹ vào ngón tay cô, Giang Độ kinh ngạc định thần lại, mặt cô đỏ bừng, hoảng loạn nhìn Nguỵ Thanh Việt, "Cậu đừng có đùa tớ."

Giây tiếp theo tất nhiên là cách giải quyết chứng sợ giao tiếp xã hội rồi, cô uống nước, Giang Độ nhanh chóng cầm chiếc cốc bên cạnh lên, uống trà.

"Tớ không đùa cậu," Nguỵ Thanh Việt thu tay về, giữa lông mày, nụ cười cũng có chút xót xa, "Tớ cử chỉ tuỳ tiện? Trông giống nói đùa với cậu lắm hả?"

Chú cừu Giang Độ luống cuống muốn rót thêm trà, nhưng bị Nguỵ Thanh Việt không chút do dự áp tay xuống, anh nói: "Cậu nhìn tớ đi Giang Độ, tớ không đùa, tớ muốn cùng cậu yêu đương, nói như này có phải rõ ràng hơn không?"

Nguỵ Thanh Việt như đang đi bắt cóc thôn nữ vậy, cô lại muốn cười, nhưng lại cảm thấy trái tim như muốn bật ra khỏi miệng, rơi xuống trước mặt anh, như vậy bí mật sẽ bị lộ hết.

Trái tim đỏ đập từng hồi, mỗi một nhịp, đều đang nói, Nguỵ Thanh Việt tớ cũng muốn cùng cậu yêu đương.

Giang Độ chóng mặt, người ta thường nói, vui đến ngất xỉu, cô cũng chỉ có chút may mắn, may mà không ngất.

Miệng cô tê dại, ấp ứng nói: "Vậy, cậu để tớ suy nghĩ."

Có gì mà phải suy nghĩ? Nguỵ Thanh Việt cười, gật đầu, nói: "Chiều nay tớ đi làm gì, cậu không muốn biết sao?"

Con người anh rất kiêu ngạo, rõ ràng bản thân muốn nói, nhưng lại đẩy lên đầu Giang Độ.    

Giang Độ chăm chú lắng nghe, trong lòng vô cùng rối bời, cỏ mọc khắp nơi. Nguỵ Thanh Việt như thể biến thành người khác, thật lạ lùng, 12 năm không gặp, cậu ấy đột nhiên từ đâu nhảy ra nói gặp được cậu tớ rất vui, tớ muốn cùng cậu yêu đường.

Cậu ấy như là kẻ điên vậy.

Nhưng làm gì có chuyện như vậy.

Bữa cơm này hai người ăn vô cùng dài, Nguỵ Thanh Việt kể rất chi tiết về một buổi lễ ra mắt, toàn các thuật ngữ chuyên ngành, Giang Độ nghe xong thì mù tịt, nhưng anh lại đột nhiên cười gian xảo:

"Trên mạng tớ có đăng vài video, cậu xem qua chưa? Làm về khoa học phổ thông đấy."

Giang Độ thành thật lắc đầu: "Chưa xem qua." Trông cô không giống như đang nói dối chút nào.

Thấy mùa xuân (见春天)Où les histoires vivent. Découvrez maintenant