Chương 33: Rung động không thể khống chế (3)

437 9 1
                                    

Cô thề, nhất định là anh đã thấy được...

Không phải ảnh nghĩ mình cố ý mở ra đi?

Nếu như thế... nhất định là mệt người rồi.

Nhưng nụ hôn dịu dàng như thế, quyến luyến như thế, rốt cuộc vẫn khiến Giai Hòa khó chống cự được, quăng mũ cởi giáp.

Thích anh, thích sự dịu dàng của anh, thích anh đối với mình tốt mà không hề có lý do. Rốt cuộc có đủ hay không? Có đủ hay không để tiếp tục đi tới? Giai Hòa thiếu dưỡng khí, dần dần bước vào trạng thái tự hỏi ngây ngô. Đẩy ra? Thuận theo? Hoàn toàn không có đáp án được. Mãi cho đến khi nụ hôn ấm áp kia, từ môi, trượt qua hai má, cổ, rồi cuối cùng dừng ở bên tai.

"Không thường viết cảnh nóng sao?"

A?

Tiết tấu này, cũng nhanh quá đi?

Cô thực buồn, ừ.

... Ai không có việc gì mới đi viết cảnh nóng đó.

"Có đôi khi, không cần nhiều lời thoại lắm." Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói hơi khàn khàn, "Nếu em yêu một người, em sẽ không bao giờ có thể khống chế được bản thân mình. Muốn đến gần cô ấy, chạm vào tay cô ấy, gần gũi gương mặt cô ấy, rồi lại nhìn cô ấy luống cuống cả lên. Cứ chạm rồi chạm nữa, chỉ là muốn xác nhận thêm, muốn chứng minh, rằng quả thực là hai người đang ở bên nhau, cô ấy thực là của mình. Cho nên cảnh nóng tốt nhất, là bắt đầu từ những va chạm thân thể rất nhỏ, chậm rãi nhuộm đẫm không khí."

Nói nghe rất đứng đắn.

Nếu như vậy thì không cần làm mẫu hiện trường mà...

Trên lớp kính thủy tinh phản chiếu bóng dáng của hai người. Ánh đèn thành thị rực rỡ, áp chế màu nắng trên bầu trời, dần dần đã nhòa đi.

"Cũng như thế, anh không thể tự chủ được mà nhìn em. Mỗi một nơi, cho dù rất nhỏ cũng muốn xem hết thảy, cẩn thận nhìn ngắm, mà không chỉ vì bước cuối cùng." Năm ngón tay của anh xuyên qua những khe hở trên bàn tay cô, nhẹ nhàng mơn trớn: "Những lúc em cuống quít, năm ngón tay đều hơi nắm lại, cuộn thành một nắm đấm nho nhỏ. Anh thường nghĩ đến chuyện làm sao để nó có thể giãn ra, nắm trong tay mình mà nhìn thật kỹ", Tầm mắt Dịch Văn Trạch dừng trên tay cô, "Móng tay nhỏ xíu, chăm sóc thực cẩn thận, ngón tay mảnh khảnh và rất dài."

Tay của anh rất đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy ở cuộc họp báo công bố, Giai Hòa cũng đã từng cảm thán một lần.

Mà bây giờ, anh đang chăm chú nhìn tay cô, bọc nó trong bàn tay mình.

Giai Hòa không tự chủ được, theo ánh mắt của anh nhìn tay của mình. Bởi vì người cô khá gầy gò, các đốt xương ngón tay hơi lộ ra, mạnh máu còn hiện rõ như thế... Rõ ràng là rất xấu. Cô dùng lực một chút, không tự nhiên rút tay về.

Sau đó, lại nhạy cảm phát hiện ra mình còn luống cuống bồn chồn, tay vẫn duy trì trạng thái nửa nắm chặt.

Cơ thể hai người đều rất nóng. Rõ ràng phòng đương mở điều hòa, nhưng mồ hôi lại rịn khắp cơ thể. Từ lớp thủy tinh có thể nhìn thấy rõ hình dáng của anh, còn có căn phòng phía sau. Giai Hòa nhìn anh lại cúi đầu, trong nháy mắt thần kinh căng ra, sau cổ ấm nóng như vừa châm lên một mồi lửa, châm toàn bộ lượng máu trong người. Nơi ngực có điều gì đó đương rục rịch, mỗi một tấc tới gần, chỉ sợ không bao giờ là đủ...

Tuỳ tiện phóng hoả - Mặc Bảo Phi BảoUnde poveștirile trăiesc. Descoperă acum