Chương 27

23 5 1
                                    


Tào Vân Thiên lau cái trán đầy mồ hôi, hắn không biết là phân đoạn nào xảy ra vấn đề, đang êm đẹp thì Phó Đại Đao này sao lại giống như có thâm cừu đại hận, lại còn hướng về phía xe ngựa mà tới, tuy nói bị binh lính ngăn trở, nhưng thực hiển nhiên là phía của mình đánh không lại người ta a, bị người ta đột phá vòng vây là chuyện sớm muộn.

Hắn chạy chậm đến trước mặt Ân Kỳ: “Thế tử, không thể lại lưu lại đây, đây…… Đây……”

Ân Kỳ cười như không cười: “Không thể ngờ được nơi nhân kiệt địa linh này có thể dưỡng ra sơn phỉ cường hãn như thế.”

Tào Vân Thiên nào dám nói tiếp, chỉ không ngừng nhắc nhở: “Thế tử, trước lui lại đi, đây……”

Một tên sơn phỉ vọt tới gần. Một nam tử mặc áo xám trầm mặc ít lời bên cạnh Ân Kỳ bỗng nhiên nhảy lên, một tay bóp chặt yết hầu sơn phỉ, “Răng rắc” một tiếng, sơn phỉ ngã xuống đất.

Ân Kỳ: “Thời Nhất, bắt hai người sống.”

Nam tử áo xám đáp: “Vâng.”

Ngay khi Tào Vân Thiên không biết làm sao thì đám người của Hổ Trảo Trại vốn dĩ đang chém giết hăng say, bỗng dường như có tổ chức, một nửa đội người xoay người chạy ra phía sau.

Phó Đại Đao rõ ràng rối loạn một chút, sau đó liền giết càng mãnh liệt, như là chó cùng rứt giậu, vội vã muốn vọt tới xe ngựa. Chỉ là người của hắn một nửa đã chạy tới sau núi, muốn giết Ân Kỳ càng khó.

Ân Kỳ nhìn chằm chằm động tác của Phó Đại Đao, phát hiện hắn dùng đao là có kết cấu, không phải là loạn đánh, như là học qua mấy ngày công phu, đương nhiên không tính là cao thủ.

Tào Vân Thiên buồn bực mà nhìn tình thế trước mắt, địch nhân đột nhiên giảm một nửa, có thể là có âm mưu gì hay không? Hắn nỗ lực hồi tưởng, núi Hổ Trảo này một bên là vách đá, ba bên khác cũng chưa nghe nói có ám đạo linh tinh gì, tên này đột nhiên làm gì vậy?

Hắn nhất thời không hiểu, không biết là nên khuyên thế tử lui lại, hay là nhân hiện tại tình thế nếu không tồi liền đánh hạ đối phương. Chưa đợi hắn nghĩ thông suốt, một nửa đội người vừa mới rời đi, lại từ sau núi chạy về tới, một lần nữa gia nhập chiến đấu.

Tào Vân Thiên:……

Hà Tiến hỏi: “Tào sư gia, ngươi cảm thấy chuyện vừa rồi là như thế nào?”

Tào Vân Thiên lắc đầu, hắn cũng không nghĩ ra.

Bất quá mới qua nửa nén hương, liền thấy Phó Đại Đao hét lớn một tiếng, hai mắt trừng to, hướng về phía Tào Vân Thiên mặt đầy sát khí, nếu không phải được mấy người bao quanh, khẳng định là muốn xông tới một đao bổ hắn.

Tào Vân Thiên bị hắn trừng trong lòng nổi da gà, lại cân nhắc đến chuyện khuyên thế tử lui lại, lại thấy Phó Đại Đao hướng về phía sau núi đem trường đao vung lên.

Lại là một nửa sơn phỉ quay đầu hướng sau núi đi.

Tào Vân Thiên:…… Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Hắn lập tức kêu một binh sĩ: “Ngươi đến sau núi nhìn xem sao lại thế này.”

Thực mau, binh lính kia liền hồi báo: “Sau núi có một cổ viện quân, thuộc hạ vô pháp đến gần, nhưng có thể thấy rõ quả thật có giơ cờ của phủ Tề Châu.”

ĂN VỤNG DƯỚI MIỆNG SÓI (XUYÊN SÁCH) - HỐT KIẾN THANH SƠN Where stories live. Discover now