Em chọn anh

38.9K 1.5K 184
                                    

[Vegas]

Những đêm dài u ám nằm một mình trên chiếc giường lớn và không gian yên ắng như thể thính giác đã bị tước khỏi bản thân là những đêm tôi không bao giờ muốn trải qua lần nữa. Từ ngày Pete rời đi, phòng ngủ là nơi tôi vừa tiếc vừa hận. Tôi luyến tiếc khoảng thời gian em ấy ở đây, nhưng hận bản thân vì đã trói em ấy lại, đối xử tàn bạo với em ấy để rồi nhân quả khiến em ấy rời bỏ tôi không chút nao núng.

Đáng đời lắm, Vegas. 

Cơn đau nhói cứ không ngừng cuộn lên ở bụng. Râm ran và đau đớn khó chịu. Tôi nhớ em ấy. Nhớ bàn tay ấm áp em áp lên má tôi. Nhớ nụ hôn ngọt ngào chứa đựng rung động. Nhớ mùi thơm cơ thể và giọng nói của em ấy. 

Tôi nhớ Pete của mình quá nhiều.

"...Tôi là con người! Tôi cũng có trái tim. Tôi không phải sủng vật của anh!"

Tiếng gào thét vào đêm cuối cùng Pete ở đây cứ vang vọng bên tai tôi, tố cáo tội ác và sai lầm của tôi- thứ đã khiến mối quan hệ giữa chúng tôi không thể bình thường, cũng không thể tiến triển một cách thuận lợi như bao người khác.

Dường như chỉ mình tôi biết khi đó tôi cảm thấy tội lỗi như thế nào, vừa đau lòng vừa sợ hãi Pete sẽ biến mất. Tôi không muốn tổn thương em nữa, tôi muốn yêu em, muốn trân trọng em, muốn chăm sóc em. 

"Không... Pete, anh không cố ý... là lỗi của anh, xin em đừng đi... Pete..."

Tôi rên rỉ, cố gắng nắm lấy cổ tay sưng đỏ, trầy xước vết xích sắt của em, hèn mọn cầu xin chỉ mong em hiểu. 

Khoảnh khắc Pete quay lưng lại, trái tim tôi như muốn vỡ nát. Tôi mơ hồ cảm nhận được, chỉ cần em rời khỏi tầm mắt tôi, tôi sẽ mất em mãi mãi. 

"Đừng, Pete! Đừng đi....!"

"Vegas!"

Tiếng hét của tôi vang vọng trong căn phòng ngủ rộng lớn. Tôi choàng tỉnh, cả người thấm đẫm mồ hôi và hơi thở vẫn còn dồn dập. Lồng ngực như bị thứ gì đó đè nặng, khó thở vô cùng.

"Vegas, anh sao thế?" 

Tầm mắt mơ hồ không biết vì mồ hôi hay nước mắt của tôi khẽ động, dần dần lấy lại tiêu cự và ý thức. Chàng trai đang nằm bên cạnh tôi đã nhổm dậy, ánh đèn ngủ vàng dịu hắt lên gương mặt đẹp trai đầy nỗi lo lắng của cậu ấy. 

"Pete..."

"Em đây. Anh sao vậy? Gặp ác mộng hả?" Pete xót xa hỏi, bàn tay với những vết chai do dao súng đưa lên, nhẹ nhàng áp lên má tôi theo cách tôi yêu nhất. 

Trái tim đau đớn đang treo lửng lơ của tôi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thả xuống. Tôi thở hắt ra, vội vã kéo em ấy vào lòng, siết chặt cơ thể em trong vòng tay, vùi đầu vào hõm cổ hít hà mùi hương của riêng Pete. Là mơ... là ác mộng thôi... Pete đã trở về với tôi rồi.

"Pete... Em đừng đi đâu cả, xin em..."

Tôi không biết rằng cơn ác mộng lại ảnh hưởng tới tôi nhiều như vậy, vừa mở miệng gọi tên em mà tông giọng đã nghẹn ngào vỡ nát.

"Không sao, Vegas. Em đang ở đây rồi. Đừng sợ..." Nếu là ngày trước, Pete chắc chắn sẽ không thích bị tôi ôm ấp chặt chẽ như thế này nhưng dường như em ấy biết tôi đang bất an như thế nào nên không những không đẩy ra mà còn nhẹ nhàng vỗ về tôi.

[VegasPete] [KP the series] I chose youWhere stories live. Discover now