Bên trong ngôi mộ cổ

428 62 0
                                    


Chỗ ở của Mộc Xà là một ngôi mộ cổ ẩn mình trong một đầm lầy nồng nặc chướng khí. Không ai biết rằng ngôi mộ và con hung thú đã tồn tại từ lúc nào, chỉ biết rằng không một người bình thường nào dám cả gan bén mảng đến nơi này, cả trăm năm rồi. Dần dà, con quái vật trở thành thứ truyền thuyết kỳ bí mà người ta hay truyền tai nhau, hoặc dọa cho trẻ con sợ mất mật mỗi lần chúng dám trốn nhà đi chơi khuya. Minghao đẩy những tán cây rậm rạp đang chắn ngang lối đi, nhăn mặt che mũi mỗi khi có một cái mùi gì đó kinh khiếp xộc lên làm cậu muốn mửa hết cả mật xanh mật vàng. Jun đi theo sát gót phía sau có vẻ cũng chẳng khá khẩm gì hơn, anh phải bấu móng tay lên đốt ngón trỏ đến mức nó hằn lên một cái dấu hình lưỡi liềm để những gì anh vừa ăn không tìm được đường trôi ngược lên khỏi dạ dày. Mặc dù đã từng phải chui vào những ngôi mộ ẩm thấp, xác thối bừa phứa, Jun thề, anh chưa từng ngửi qua cái thứ mùi nào như thế này, nó giống như một hỗn hợp của cành cây đã mục ngâm trong nước lâu ngày, trộn với mùi thịt đã ôi. Tiếng nước ọp ẹp dính dớp dưới chân mỗi lần di chuyển càng khiến da gà da vịt hai người nổi lên hết cả. Quanh quẩn theo dấu vết của linh lực một hồi, cuối cùng thì Minghao và Jun cũng tìm được ngôi mộ. Bây giờ mà bảo cái ngôi mộ này là nơi ở của Diêm Vương dưới âm tào địa phủ thì chắc Jun cũng tin được luôn đấy. Tường của ngôi mộ được xây bằng một loại đá đen, khắc bên trên là những hình thú cổ quái kỳ dị mà chỉ có mình Minghao có thể đọc được. Cây cỏ mọc um tùm, bám rễ trên những khe nứt và lan rộng ra khắp nơi mà chúng có thể vươn tới, bao bọc lấy ngôi mộ. Và mấy thứ cây cỏ này cũng chẳng phải loại bình thường, bằng chứng là chỉ vừa mới chạm vào Jun đã ré lên vì chướng khí đen ngòm làm tay anh rát như phải bỏng.

Lối vào ngôi mộ chằng chịt những thân gỗ mục nằm ngổn ngang, Minghao phải thanh tẩy chúng trước rồi mới dám kéo chúng ra để dọn đường. Bên trong đường hầm ẩm ướt và tối thui, gió lạnh cứ thế thoát ra ngoài, mang theo một thứ mùi ẩm mốc khó ngửi làm cả hai phải ngay lập tức quay mặt đi. Minghao lôi ra trong túi một cái khăn, rồi đổ một thứ nước gì đó có mùi vô cùng dễ chịu lên, quàng qua mặt Jun, kéo nó cao lên tận mũi anh để tránh cho Jun không hít thêm thứ khí độc đó nữa. Sau đó cậu lại làm một chiếc mặt nạ tương tự cho mình. Minghao cứ lưỡng lự nửa muốn vào nửa không, làm Jun cũng bồn chồn lo lắng theo

"Có chuyện gì thế, có gì không ổn à?"

Minghao ngó đi ngó lại, rồi khi nhận ra có một đám rắn lúc nhúc đang bò từ dưới đầm lầy về hướng này, cậu đành bỏ dở cái việc đấu tranh nội tâm của mình lại. Minghao đẩy Jun về phía sau mình, vứt ra ba lá bùa. Vừa rời khỏi tay cậu, những lá bùa đột ngột bốc cháy trong không trung, tạo ra một kết giới mà chỉ cần có con rắn nào lao lên định tấn công sẽ ngay lập tức bị đánh bật ngược lại.

"Tình hình là, tôi sẽ không thể vào sâu trong mộ được, cái đám Mộc Xà con này sẽ khiến con yêu quái kia tỉnh giấc mất." cậu giải thích, vẻ bất đắc dĩ lộ rõ trên khuôn mặt "Tôi không muốn anh vào đó một mình chút nào, nhưng mà, tôi cũng không có lựa chọn nào khác."

Minghao có vẻ như đã nhận ra rằng một người mang linh lực như cậu đã đánh động lũ rắn rết canh giữ quanh đây. Bọn lắt nhắt này mà đánh hơi ra được cậu, thì con Mộc Xà khổng lồ đang nằm ngủ trong kia hẳn là sẽ không để cậu dễ dàng cướp ngọc ngay trước mũi nó đâu. Minghao lại lục lọi, rồi lôi ra từ trong túi một con hình nhân bằng giấy, lầm bầm đọc chú. Con hình nhân đó phát ra một thứ ánh sáng dịu mắt, bay lên và hóa thành một phiên bản tí hon của Minghao. Thứ đó được các pháp sư gọi là thức thần, tuy sức mạnh không thể ngang ngửa chủ nhân xong vẫn thường hay được sử dụng để pháp sư có thể canh trừng những người họ muốn bảo vệ.

[Seventeen] [Junhao] Ngũ linhWhere stories live. Discover now