Chap 16: Lời nguyền hoa Thuỷ Tiên

351 44 1
                                    







"Hẳn là ba má của trò phải biết đến sự tồn tại của lọn tóc này của trò chứ?" bà Pomfrey nói

"Vâng, nhưng lúc đầu chỉ có một lọn tóc nhỏ thôi!" cô nói

"Nó đã bắt đầu phát tán bên trong người trò rồi đó"

"Dạ?" Rosalind cực kì khó hiểu, nó là gì?

"Ý cô là lời nguyền 'La Jonquille'* ạ?" Lily hỏi nhỏ, đủ để chỉ Lily và bà Pomfrey nghe được

"Đúng vậy..nếu ta là một giáo sư thì ta sẽ cộng cho trò 50 điểm" bà Pomfrey cũng khẽ nói

"Nhưng lời nguyền đó có nguy hiểm đến tính mạng của bồ ấy không ạ?"

"Có lẽ có...lời nguyền đó sẽ dần phát tán bên trong cơ thể của nạn nhân, một ngày nào đó khi cơ thể nạn nhân không chịu đựng được nữa, nó sẽ xâm chiếm cơ thể nạn nhân đó! Rất đau đớn! Những người mang lời nguyền này trong người chỉ có hai sự lựa chọn, 1 là kéo dài sự sống trong đau đớn, 2 là chọn một cái chế.t thanh thản,chẳng hạn như phán cho họ lời nguyền chế.t chó.c" Cô Pomfrey nói rồi nhún vai

"Vậy..cô có thuốc giảm đau cho lời nguyền này không? Hoặc là cách để kéo dài thời gian phát tán của chúng không ạ?" Lily gần như cầu xin

"Không, hãy bắt đầu cầu nguyện cho bạn của trò từ bây giờ là được rồi"

"Lily à.." Rosalind thấy được vẻ mặt nghiêm trọng của cô Pomfrey và sự lo lắng rõ ràng trên mặt của Lily nên có chút thắc mắc

Cô Pomfrey nhìn Lily rồi khẽ gật đầu. Lily hiểu ý liền dẫn cô về tháp Beauxbatons. Trên đường đi cô bé phải cố gằng nuốt nước mắt ngược vào trong nhưng trong chớp nhoáng đã bị cô phát hiện.

Dù Rosalind không hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc nãy nhưng cũng đủ hiểu được tính nghiêm trọng của những lọn tóc này.

"Chào" ngay khi vừa mở của ra thì Jenny đã xuất hiện

"À chào" Lily trả lời rồi chào tạm biệt Rosalind

"Bồ ấy là bạn học cũ của bồ ở đây hả?" Jenny hỏi

"Ừ, bọn tớ rất thân với nhau" cô trả lời

"Mình không biết nói sao nhưng mà...khi nghe tin này bồ đừng sốc quá nhé.." Jenny ấp úng

"Hả? Có chuyện gì sao?"

"Ờm..bác Céline Delacour vừa mới mất, mới mất sáng hôm nay thôi! Lúc nãy có người đưa thư cho bọn tớ! Còn đây là thư của bồ"

Rosalind bất ngờ không thôi. Hai bên tai cô bây giờ ù ù rất khó chịu.

Tay cô run run mở bức thư ra. Những dòng chữ bằng tiếng Pháp trông rất đẹp, kiểu chữ này chỉ có thể là Reynard thôi.

"Sao rồi...bồ đọc xong thư chưa?" Jenny thấy Rosalind cứ đứng đơ ra mãi nên không nhịn được liền hỏi

"Mình đọc xong rồi, kết thúc năm học năm nay mình phải quay về dinh thự Rowle"

"Tại sao bồ lại phải quay về nơi đó chứ? Bồ và họ đâu còn quan hệ gì nữa đâu"

"Mình cũng đang suy nghĩ đây, thôi trễ rồi! Mọi người về phòng của mình đi"

[Marauders Era] Thanh Xuân Em Có Chàng Trai NọWhere stories live. Discover now