Chương 50: Cái gọi là "Giáo dục"

196 19 1
                                    

Nhiệt độ không khí giảm xuống vài độ. Các sinh viên mắt thấy một nam nhân đang mỉm cười đột nhiên biến thành diêm vương mặt lạnh, đồng loạt lui về sau một bước.

An Kim Thành nhìn Kiều Cảnh An, lại liếc mắt nhìn Kiều Sâm, cười cười dịch sang bên cạnh nhường đường, chính chủ đã đến đây, hắn còn đứng đó làm cái gì. Thủ đoạn của Kiều gia đương gia hắn tuy chưa lĩnh giáo qua, nhưng nhìn thấy một thân khí thế trước mắt này, chỉ biết vị Kiều gia đương gia này là người không đơn giản.

Đem Kiều Cảnh An bảo hộ ở trước ngực mình, Kiều Sâm liếc mắt nhìn, khẽ nhíu mày: "Không biết các người nhiệt tình chặn đường Tiểu An là có ý gì?" Cuối cùng ánh mắt rơi trên người số 9, kẻ trên sân bóng đã đá vào Kiều Cảnh An, nhíu mày : "A, cậu bạn này có chút quen mắt."

Rõ ràng là một câu ôn hòa như vậy, lại làm cho người ta nghe ra vài phần hàn ý, số 9 có chút chột dạ, miễn cưỡng cười cười : "Chào... chào anh."

"Chào." Kiều Sâm cùng hắn bắt tay : "Năng lực vận động của cậu cũng không tồi, đa tạ cậu trên sân đã chiếu cố Tiểu An nhà chúng tôi."

Quần chúng vây xem lập tức đánh cái rùng mình, cái câu cảm tạ này nghe thực quá dọa người.

Số 9 trên trán toát mồ hôi lạnh, nhìn Kiều Sâm mỉm cười, ấp úng không thành lời, lập tức có loại cảm giác như lòng bàn chân trượt phải dầu trơn, muốn nhanh bỏ chạy nhưng lại chạy không thoát. Hắn nhớ lại biểu tình thống khổ cùng méo mó của huấn luyện viên đêm qua lúc nói chuyện với mình, thân phận người này chẳng lẽ không đơn giản? Hắn nhìn về phía An Kim Thành đứng ở một bên, đối phương chỉ cúi đầu, có lẽ cậu ta cũng biết người này.

Người quen biết của An Kim Thành?! Số 9 trong lòng xiết chặt, thân phận của người này...

"Ca, chúng ta về nhà thôi." Kiều Cảnh An đối với những người miệng cọp gan thỏ này không có hảo cảm, cũng không muốn lãng phí thời gian trên người bọn họ, đem sách nhét vào tay Kiều Sâm : "Giữa trưa Vương thúc thúc có gọi điện thoại cho em, nói là đã làm mấy món ăn ngon."

Kiều Sâm cười cười, vuốt vuốt đầu Kiều Cảnh An, cầm gọn tập sách, liếc mắt nhìn số 9 trán đang lấm tấm mồ hôi : "Được."

Số 9 bị cái nhìn này chiếu đến, lại là một cái giật mình.

"Chiều mai 2 giờ tại phòng sinh hoạt của câu lạc bộ cờ tướng, tôi cũng muốn lĩnh giáo qua kỳ nghệ mà các cậu đã học theo Thiên triều chúng tôi là như thế nào." Kiều Cảnh An lắc ống tay áo, câu nói vừa dứt, liền để Kiều Sâm nắm vai mình mà đi, khuất dần khỏi tầm mắt của đám bạn học.

An Kim Thành nhìn theo bóng lưng hai huynh đệ, đút tay vào túi áo, cười cười : "Đúng là một người thú vị."

Lâm Thư nghiêng đầu nhìn hắn một cái : "Kiều Đại thiếu gia cực kỳ bao bọc đứa em trai bảo bối này, trong đầu óc cậu có chủ ý gì lệch lạc tốt nhất lập tức bóp chết nó đi." Nói xong, cũng không để ý tới phản ứng của An Kim Thành, xoay người rời đi. An gia tuy nói là có thế lực lớn, nhưng Lâm gia và Kiều gia so với An gia, lực ảnh hưởng lại càng lớn hơn. An gia cũng không phải là công ty trong nước, quan hệ với những công ty nội địa cũng không được tốt. Tuy nói Kiều Cảnh An cứ mở mồm ra một chút là lại làm cho người ta tức giận, nhưng hắn cũng không muốn có người tùy tùy tiện tiện đi khi dễ một tiểu tử mà đại não không giống với người thường.

[🅡🅔🅤🅟] [Hoàn] Công tử biến bại gia tửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ