Chương 13: Trồng a... trồng cây hoa đào

350 29 1
                                    

Kiều Cảnh An không có cơ hội thuận lợi đi ra cổng trường, bởi vì có hai thiếu niên ăn mặc rách rưới, tóc tai lộn xộn, vẻ mặt bất cần đời đã nhảy ra chặn đường cậu. Cậu nhìn nhìn đối phương một quả đầu tóc khô vàng như lông gà, thương hại liếc nhìn bọn họ, thì ra một thế giới phát đạt như vậy vẫn còn có những người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thật sự là đáng thương.

"Nhị thiếu gia, nghe nói lần trước tiểu tử Vương gia trêu chọc cậu, chúng tôi đi thay cậu báo thù nhé." Một tên trong đó không ngừng điên loạn đá chân, dáng vẻ rất chi là lưu manh.

Đói bụng đến nỗi đứng không vững còn muốn đi làm tay chân cho người ta để kiếm tiền sao? Kiều Cảnh An trong nội tâm lắc đầu, ở xã hội này mà còn phải sống thảm như vậy. Vì thế Kiều nhị thiếu gia khó được thiện lương một phen, móc ra một xấp tiền giấy màu hồng nhạt, nghe nói đây là loại ngân phiếu có mệnh giá lớn nhất Thiên triều, cậu nhớ rõ Kiều Sâm cho cậu cả một tập lớn, rút ra hơn mười tờ chắc cũng không sao. Đem tiền nhét vào trong tay hai người, Kiều Cảnh An cau mày nói: "Ta không cần các ngươi làm gì cả, số tiền này các ngươi cầm đi ăn cơm đi." Nói xong, xoay người mới đi được vài bước, lại dừng chân, quay đầu lại nói: "Làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa, dù cho vì tiền tài, cũng không cần phải đi làm những loại chuyện này, các ngươi tự giải quyết cho tốt."

Hai tên lưu manh mà từ trước đến nay vẫn luôn theo sau lưng Kiều Cảnh An vẻ mặt cứng ngắc nhìn xấp tiền trong tay, lại nhìn nhìn thiếu niên đã đi xa. Thiếu niên tóc màu vàng hỏi đồng bọn bên cạnh: "Nhị thiếu gia nói lời này là có ý gì?"

"Mày điếc hay là không biết tiếng Trung? Mày nghe không hiểu, lão tử càng nghe không hiểu." Tên kia đem tiền nhét vào túi áo, như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng thiếu niên, lúc sau mới nhổ ra hai chữ: "Mẹ nó."

"Chúng ta đây còn phải đi tìm tiểu tử Vương gia nữa không?" Thiếu niên tóc vàng nhìn số tiền không nhỏ trong tay, cuối cùng vẫn là có chút lo sợ bất an, Kiều nhị thiếu gia làm người mặc dù rộng rãi, nhưng từ trước tới giờ cũng không có đạo lý cho không bọn họ tiền.

"Tìm con mẹ mày! Đầu mày toàn óc heo à? Không nghe ra ý tứ của nhị thiếu gia là bảo chúng ta đừng nhúng tay sao?!" Gõ một cái lên đầu thiếu niên tóc vàng, đút tay vào trong túi quần: "Đi, tao muốn đi tìm công việc mới, mày có đi hay không?"

Thiếu niên tóc vàng chỉ ngây ngốc nhìn hắn một cái: "A? A!" Bọn họ giống như không thiếu tiền xài, làm cái việc gì?

"A cái gì mà a!" Cái chân nhỏ của thiếu niên tóc vàng bị giẫm lên một phát.

...............................

"Nhị thiếu gia, những 'thứ' kia đến tìm cậu gây phiền toái sao?" Tài xế đại thúc nhìn thấy nhị thiếu gia bị hai tên tiểu tử nhếch nhác vây quanh, vội vàng xuống xe nghênh đón, thấy nhị thiếu gia đi ra mới thở phào một hơi.

"Không có, bọn họ bảo là muốn giúp tôi báo thù, nhưng là tôi thấy bọn họ nghèo đến mức ngay cả quần áo đều phải ăn mặc rách rưới, sợ bọn họ còn chưa có giúp tôi báo thù thì đã bị người ta đánh chết, cho nên bảo bọn họ về rồi." Kiều Cảnh An ôm sách cười tủm tỉm mở miệng: "Tài xế đại thúc không cần phải để ý đến bọn họ."

[🅡🅔🅤🅟] [Hoàn] Công tử biến bại gia tửWhere stories live. Discover now