[11]

1.5K 114 1
                                    

Hôm nay là ngày nghỉ, một ngày nắng nhẹ trời trong mát rười rượi.

Vào cái ngày tuyệt vời thế này, điện thoại của Jimin lẽ ra phải rung giật ầm ĩ bởi hàng chục tin nhắn hay cuộc gọi từ Jungkook. Dùng cái ngữ điệu nũng nịu nhắng nhít để bắt cóc anh bỏ vào một cuộc hẹn nào đó mà cậu cho là lãng mạn.

Jimin đã cố tình thức dậy muộn hơn một chút, ấy nhưng lúc mở điện thoại ra lại chẳng có gì ngoài mấy câu chào buổi sáng như thường ngày. Lạ nhỉ? Có lẽ hôm nay Jungkook bận? Mà bận thì phải nói với anh rồi chứ?? Hoặc là cậu đã dành một ngày lý tưởng như vậy cho cuộc vui khác, thay vì anh.

Biết rằng chỉ là giả thuyết, nhưng Jimin lại cảm thấy hơi hụt hẫng. Rõ ràng là khó chịu nhưng chẳng hiểu tại sao phải khó chịu về chuyện đó. Jungkook bận thì đã sao? Jungkook không liên lạc thì đã sao? Chẳng sao cả. Càng tốt. Rất bình yên!

Jimin nằm thở dài chán nản trên giường, cảm giác cả khu kí túc xá này chỉ có mỗi mình anh là còn sống. Hôm nay họp hội nên Chimin và những người khác phải túc trực cả ngày ở trường. Taehyung thì vì một lý do kì diệu nào đó bỗng dưng chăm học đến mức ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa. Yoongi hyung thì bảo nhớ nhà nên liền cuốn đồ xách ba lô lên mà đi.

Còn Jungkook thì... không biết nữa, cậu chẳng nói gì với anh, đã thế còn không thèm trả lời tin nhắn của anh nữa. Bị cái gì vậy không biết.

Mãi luẩn quẩn với những suy nghĩ vu vơ, Jimin bị chuông điện thoại làm cho giật mình muốn phát hoảng. Cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu anh dĩ nhiên là Jungkook, và rồi Jimin phải tự chửi rủa mình vì đã hụt hẫng khi biết đó là cuộc gọi của mẹ.

"Vâng, con nghe đây ạ~" - Jimin nhấc máy.

"Hôm nay hai con có bận gì không?"

"Con thì rảnh nhưng Chiminie nó bận việc ở trường, có chuyện gì vậy ạ?"

"Ồ không, chỉ là mẹ nhớ hai đứa thôi, cũng hơn một tháng rồi mà"

"À, thật ra con định sẽ về nhà hôm nay. Con cũng nhớ nhà rồi~"

"Vậy thì tốt! Về sớm nha, mẹ chờ cơm đó!"

"Vâng, con yêu mẹ..."

Đầu dây bên kia vui vẻ gác máy sau khi Jimin hôn một cái thật kêu vào điện thoại. Lấy lại năng lượng bằng cách hít thở sâu, tự hứa với lòng anh sẽ không để ngày  hôm nay trôi qua vô nghĩa. Nghĩ thế, Jimin liền bật dậy sửa soạn vài thứ, vẫn không quên bĩu môi hờn dỗi vào mấy dòng tin nhắn chưa được ai đó trả lời.

...

Đến trước cổng nhà, cảm giác thân thuộc nhanh chóng ùa đến ôm chầm lấy Jimin. Chú cún vàng tròn ủm tên Mimi từ trong nhà vui vẻ chạy ra vẫy đuôi đón cậu chủ nhỏ. Cuối cùng cũng chỉ có cái nhà này là luôn ở đây chờ đợi anh, yêu thương anh không vì bề ngoài hay bất cứ nhu cầu nào. Chỉ đơn giản là yêu và thương thôi.

Jimin thầm mỉm cười khi tự ngẫm trong đầu chân lý đó.

Chắc là mọi người đều đang bận rộn trong bếp. Jimin lặng lẽ bước vào nhà, đặt lên bàn những giỏ quà mang theo từ thành phố, thỏa thuận bí mật với Mimi lén lút đột nhập vào bếp nhằm tạo sự bất ngờ.

| Kookmin/Vmin | Text | Nghiệp QuậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ