" Tôi tới hơi đường đột một chút nhưng tôi có việc muốn nói với cậu Mikey "

" Vậy sao? Được rồi, Takemichi mày lên phòng mày đi, để tụi tao nói chuyện với ông ta "

Em nghe theo Mikey đi lên phòng của mình, không nói cũng biết lão ta có âm mưu gì. Từng có một lần, con trai lão bắt cóc em, nếu không vì mối hàng lớn thì có lẽ đã bị giết rồi. Mở cửa phòng, em thấy bóng dáng quen thuộc, vừa nhắc tới thì đã thấy tên cặn bã khốn kiếp đó

" Mỹ nhân, lâu quá không gặp em có nhớ tôi không? "

" Tên cặn bã như mày cũng đáng để tao quan tâm sao? Nói đi, mày với lão già nhà mày âm mưu gì, Hoya? "

" Haha âm mưu gì chứ? Đương nhiên tới đây bắt em về rồi, không một cô gái nào được như em hết. Giờ bọn nó bị giữ chân dưới rồi, chúng ta vui vẻ đi, không có chúng nó, em chả là cái gì hết "

Takemichi cười khinh một cái, nhẹ nhàng lướt qua hắn, ngồi trên giường bắt chéo chân lại. Hành động của em như một lời gọi mời đối với gã, được thôi nếu muốn thì gã chơi với em

Takemichi đợi gã tới gần mình, em nhanh tay rút khẩu súng dưới giường quay về phía gã. Gã ngạc nhiên, mỹ nhân của gã không hề yếu đuối như bên ngoài nhỉ? Không có đám người đó bên cạnh mà vẫn có thể kiên cường như thế

" Này, em không có lũ người đó bên cạnh làm sao có thể đấu lại tôi? "

" Vậy là mày chưa biết về tao nhiều rồi "

Takemichi lên còi súng, chuẩn bị bắn thì gã đá lên tay em, cây súng văng ra xa. Em vô cảm nhìn gã, một con người ngu ngốc, gã bước tới, đưa tay lên vuốt nhẹ mặt em. Takemichi kinh tởm hành động này, chỉ bọn hắn mới được làm điều đó, em nắm lấy bàn tay đang vuốt mặt mình, cười nhẹ sau đó bẻ ra sau. Gã bất ngờ cũng lật ngược em lại, Takemichi nhanh chóng đứng dậy, đá chiếc ghế gần đó về phía gã. Được rồi gã không muốn chơi đùa với em nữa, lần này gã sẽ nhanh tay hạ em

Takemichi lên mặt cười đắc ý chọc tức gã, không chịu thua, gã nhanh chân chạy về phía em. Takemichi tránh sang một bên, chơi trò mèo vờn chuột này cũng khá vui đấy chứ, em cứ né gã cứ chạy tới đánh em. Cánh cửa phòng mở ra, cả bọn thấy cảnh này, cũng chỉ thở dài vì tính nghịch ngợm của em. Nhìn cũng thấy rõ em nắm thế cho dù em chỉ né, Takemichi nhìn về phía bọn hắn, hình như hai cha con nhà này không đi một mình nhỉ. Em bước tới đứng trước bọn hắn, gã cũng dừng lại nhìn, lão già nhà gã có vẻ thua rồi, Ran ôm lấy eo em nhìn về phía tên nhóc kia

" Sao không giải quyết luôn đi, còn nghịch ngợm như thế, hửm? "

" Vui mà, lâu lâu mới gặp được người chơi đùa vui như thế "

" Hoya, cha của cậu đã bị hạ rồi, cậu cũng không gọi người của cậu tới được đâu, cả đám người đó cũng bị giết rồi. Âm mưu của hai người sẽ không thành đâu...."

" Vì Takemichi là của Phạm Thiên, không thuộc về bất kì người nào khác "

Rindou giơ súng về phía gã, lão cha ngu ngốc của gã đã thất bại còn để bị giết như thế. Mấy người này chỉ vì một con người nhỏ bé như thế mà dám làm vậy với một bang đảng làm ăn chung lâu như thế, bộ không sợ mất mối lớn sao

" Nè! Tụi mày làm vậy không sợ mất mối làm ăn lớn à, giết cha con tao rồi không còn mối làm ăn nào lớn hơn đâu "

" Haha tụi tôi là Phạm Thiên đó, mất mối này còn mối khác nhưng Takemichi chỉ có một...không có người thứ hai "

Rindou lên còi rồi bắn về phía gã, phòng em lại phải dọn nữa rồi. Cái xác thứ mấy rồi nhỉ? Tại sao cứ nhắm đến phòng em mà đến rồi chết trong này luôn vậy, mỗi lần như thế thì gọi người dọn rất mệt luôn. Takemichi dựa vào người của Ran, chơi bời nãy giờ thấy đủ mệt luôn rồi, một lũ khốn toàn nhắm vào em, nếu không ở Phạm Thiên thì chắc giờ em bị đùa chết ở bên ngoài rồi.......

--------------------------------------------------
END

Bạn nhận ra điều gì không?? Tôi viết tới đây tôi mới nhận ra là tôi đã xây dựng hình tượng vạn nhân mê cho Michi-chan nhà tôi =))))

[ BonTake ] Morriحيث تعيش القصص. اكتشف الآن