trà, thơ và em

Start from the beginning
                                    

Cô gái trẻ, tất cả đều đã là quá khứ rồi. Mùa hè vẫn sẽ luôn là mùa hè, và cô vẫn sẽ luôn là cô. xin thứ lỗi vì đã đày đoạ tâm hồn trong một thời gian dài.

Ly trà gừng hôm nay, hãy xem như là một lời xin lỗi dành cho bản thân.

"Của chị đây"

Minjeong cẩn thận đặt ly trà nóng lên chiếc bàn gỗ nơi có người đang chuyên tâm phóng bút lên cuốn sổ nhỏ trước mặt. Em không muốn làm phiền cô, nên bản thân đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể, nhưng cô gái ấy vẫn nhận thấy được sự xuất hiện của người phục vụ nhỏ trước mặt mình.

"Chúc chị dùng ngon miệng ạ"

"Cảm ơn em"

Một nụ cười nữa? Hình như hơi nhanh so với ban nãy, có lẽ do cô gái đang bận. Nhưng đối với Minjeong bấy nhiêu đó cũng đã đủ khiến em si mê đến phát ngất rồi. Em vì không dám làm phiền cô nên đành nhanh chóng lui vào quầy. 

Hôm nay khách đến tiệm không đông, nên khoảng nghỉ đặc biệt trong ca làm Minjeong đã dành trọn để thu hình ảnh của cô gái kia vào tầm mắt mình. Ngơ ngẩn đến cả ngây ngốc ra, em chưa từng trải qua thứ cảm xúc này suốt hai mươi năm tồn tại trên thế gian. Em thấy sao? Mê mẩn chăng?

Mười lăm phút trôi qua, cuối cùng cô gái cũng đã dừng bút và ngẩng đầu lên, để rồi bất chợt bắt gặp ánh nhìn của em dành cho mình. Môi cô khẽ mấp máy gì đó, song lại kết thúc bằng một cú bặm môi theo thói quen, sau cùng nhanh chóng đảo mắt xuống bàn gỗ để tìm ly trà gừng. Cô có vẻ ngại, vì hai tai cô bắt đầu đỏ lên như rạng mây hồng cuối chiều.

Minjeong khi bị phát hiện đang lén lút ngắm người khác liền nhanh chóng cụp mắt xuống quầy bàn. Chết dở, tim sao lại đập nhanh đến vậy? Nhịp thở cũng trở nên rối loạn bất thường nữa. Tất cả chuyện này là sao? Minjeong lạ lẫm vô cùng với thứ xúc cảm mới mẻ này, thật sự em không thể làm chủ được bản thân nữa rồi.

---

Tầm một hay hai tiếng gì đó Minjeong cũng không rõ, chỉ biết rằng khi em vừa dọn xong bốn bàn cà phê và lau đến chiếc ly thứ mười một trên kệ thì đã không còn thấy bóng dáng cô gái ấy trong cửa tiệm nữa. Minjeong thở dài, tay cầm giẻ bước đến bàn cô gái toang dọn dẹp. Bất chợt đập vào mắt em là tờ note vàng được đặt dưới chiếc ly rỗng lúc này còn thoang thoảng mùi gừng.

"Tháng bảy về, khi em còn mải miết,

Tôi chỉ ngồi, viết vội vài ý thơ,

Dành cho em? phải rồi chẳng ai khác,

Tâm hồn này, vác hộ tôi được không?

Yu Jimin

---

"Keng"

Chiếc chuông trên đầu cửa lại vang lên. Chỉ mới bảy giờ hơn, quán cũng vừa mở cửa thôi mà đã có khách đến dùng cà phê sớm rồi.

À không, vị khách này dùng trà.

"Chào buổi sáng, cho tôi một ly trà gừng nhé. cảm ơn em."

Không phải chứ? Mới sáng sớm thôi mà cô ấy đã mang thứ xúc cảm kì quặc kia lại cho Minjeong rồi. Không phải là có chút hơi quá đáng hay sao?

Quán cà phê vẫn bình yên như mọi ngày, duy chỉ có vật thể nằm sâu trong lồng ngực trái của Minjeong đang rộn ràng như như những cung đường nơi Seoul ngoài kia.

Cô gái trông thấy vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt em liền không nhịn được mà khẽ bật cười. Dùng ngón trỏ nâng nhẹ kính mắt trên chiếc mũi cao thon của bản thân, Jimin chỉ muốn nhìn rõ hơn vẻ đáng yêu của cô bé phục vụ mà mình thầm thương mến thôi.

Quay trở lại quầy, Minjeong khẽ rờ tay vào chiếc túi trước tạp dề. Là tờ note hôm qua cô ấy để lại trên bàn, và mỗi lần cứ nhớ đến bốn dòng thơ trong đấy đều khiến Minjeong mặt đỏ lựng đến mang tai. Mặc dù có chút sến súa, nhưng không thể phủ nhận rằng em cũng khá thích cái sự sến súa đó của Yu Jimin.

---

Jimin là một cô gái yêu nghệ thuật. Cô luôn nhìn cuộc đời bằng những áng văn thơ, vì thế cuốn sổ tay màu nâu ngà luôn là một vật bất li thân của Jimin. Những trang sổ dày đặc câu chữ về những câu chuyện hằng ngày, về những con người lướt ngang qua cuộc sống cô. Đôi lúc chêm vào đó là những trang viết về thế giới mộng tưởng của chính mình, là một nơi không có thật, và là một nơi chứa đựng những điều không có thật. Dù sao con người ta cũng phải nên tưởng tượng nhiều chút nhỉ?

Chỉ là gần đây, những trang sổ phía sau bắt đầu xuất hiện thêm một con người mới. Em ấy bước vào cuộc đời Jimin một cách rất đỗi tình cờ, rồi lại vô tình khiến con tim cô xao động thêm một lần nữa, để cô biết được rằng tim mình thật sự chưa chết đi sau những biến cố khi xưa.

Cô cũng không hiểu động lực để đưa em bốn dòng thơ đấy là từ đâu ra. Có lẽ là từ lúc cả hai vô tình mắt chạm mắt nhau vào ngày hôm đấy?

Jimin đã từng không tin vào việc yêu ai đó từ cái nhìn đầu tiên, cho đến khi chính bản thân cô rơi vào mớ cảm xúc hỗn tạp khi nhìn em, một cô phục vụ nhỏ.

---

"Trà của chị đây"

Minjeong mím môi đặt cẩn thận ly trà gừng đến trước mặt Jimin. Hôm nay cô ấy không chăm chú nhìn vào cuốn sổ tay nữa, và đó cũng là lí do để Minjeong ngại ngùng né đi ánh mắt của Jimin. Nhưng hai tai nhỏ của em thật không biết nói dối, chúng đỏ lựng đến độ như đang chỉ thẳng vào sự bối rối tận cùng của Minjeong vào lúc này.

"Chúc chị dùng ngon miệng ạ"

"Khoan đã..."

Minjeong toang quay đi thì giật thót người khi bị Jimin níu cổ tay lại. Em cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lúc này loạn cào cào lên vì Yu Jimin rồi.

"Trà hôm nay hình như thiếu gì đó rồi"

Minjeong đứng bất động, mắt hết nhìn Jimin rồi lại lướt xuống ly trà, rồi lại nhìn lên Jimin. Lặp đi lặp lại hành động kì lạ này nhiều lần, Minjeong thật sự không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này.

"Có thể cho tôi ly trà nóng cùng một cơ hội được trò chuyện cùng em được không?"

---

idea: Thìa đầy thơ

jiminjeong » aromaWhere stories live. Discover now