Chương 8

489 46 0
                                    

Nhà hàng mà Đinh ca dẫn chúng tôi đến được trang trí rất khiêm tốn, nhưng giá lại hoàn toàn không khiêm tốn chút nào cả, có thể nói là cực kỳ chất lượng, chất lượng theo đúng nghĩa đen của nó

Tôi lặng lẽ tìm điểm tương đồng giữa Đinh ca và đại gia. Đèn nhà hàng là màu vàng nhạt, các khách hàng nói chuyện nhỏ nhẹ, khúc nhạc dương cầm du dương nhẹ nhàng lan tràn trong đại sảnh.

Tôi lắng tai nghe mấy tiếng, Đinh ca nói:

- Là Serenade của Schubert.

- Em hơi tin anh là cậu chủ nhà giàu rồi đó - Tôi nói.

Anh ấy nghe vậy nheo mắt, mỉm cười không quá rõ ràng.

Tôi cắt beefsteak thành miếng nhỏ chỉnh tề, lại đổi đĩa với Hạ Tuấn Lâm. Đinh ca tựa lưng vào sofa một cách lười biếng, ăn bánh sữa chua phô mai, còn không quên trêu chọc chúng tôi.

- Thông cảm cho người khác tí được không hả? Tết nhất còn cố thồn cẩu lương cho người khác.

Tôi quan sát anh ấy, cảm thấy lúc này tâm trạng anh ấy thật sự ổn, cho nên nói đùa:

- Nếu anh lười cắt thì em cũng có thể giúp anh. Em tôn trọng người lớn lắm.

Tôi thuận miệng nói vậy, còn tưởng anh ấy cũng chỉ nghe qua rồi thôi. Nhưng sự thật chứng minh anh ấy còn mặt dày hơn cả tưởng tượng của tôi. Anh ấy ăn miếng bánh ngọt cuối cùng, không khách khí bưng beefsteak mà tôi đã cắt xong đi, sau đó ném dĩa của anh ấy cho tôi.

Tôi im lặng cắt dĩa beefsteak thứ ba, thầm nghĩ nể mặt thịt ở đây đắt dù gì cũng không thể úp lên mặt ổng được. Lãng phí là không được đâu. Tôi là người biết tiết kiệm chăm lo cho gia đình.

- Năm nay Tiểu Hạ lớp 12 rồi nhỉ.

Tôi chiến đấu với beefsteak, Đinh ca bắt đầu tán gẫu với Hạ Tuấn Lâm.

- Có nghĩ tới chuyện thi vào trường đại học nào chưa?

Tôi cũng muốn biết chuyện này, nghiêng đầu nhìn cậu ấy. Cậu ấy cũng quay sang nhìn tôi.

- Hai đứa cứ nhìn nhau thế thì nghĩ ra được cái gì à? - Đinh ca gõ đĩa nói.

Hạ Tuấn Lâm quay sang nhìn anh ấy, lắc đầu, rồi lại gật đầu.

- Cậu ấy nói là chưa nghĩ tới chuyện muốn thi vào trường đại học nào. Nhưng cậu ấy muốn tới nơi nào đó gần em một chút - Tôi tốt bụng phiên dịch lại.

Đinh ca rất ngạc nhiên

- Chú mày là giun trong bụng hả? Thế mà cũng biết?

- Không phải đâu

Tôi nâng tay vuốt mái tóc ngắn mềm mại của Hạ Tuấn Lâm, cười nói

- Bởi vì em cũng nghĩ thế mà.

Hạ Tuấn Lâm đỏ mặt

- Nhìn thấy tụi bây anh lại cảm thấy tuổi trẻ thật là tốt - Đinh ca cảm thán.

Hạ Tuấn Lâm quơ tay mấy cái, tôi nói:

- Cậu ấy nói anh cũng rất trẻ tuổi mà.

[翔霖|Tường Lâm] Chàng Tiên Cá Bé NhỏWhere stories live. Discover now