Chương 127: Mạt thế nữ xứng trọng sinh

1.1K 115 0
                                    

Edit: Bạch Mộc Tuyết Liên

Biện Ngọc Tuyết dường như nổi điên rống lên một tiếng, liền hướng Dung Tự phác lại đây. Lại không nghĩ mới vừa chạy đến trước mặt Dung Tự, đã bị cô một chân đá trúng tay, theo sau trực tiếp bay đến giữa một đống nam nhân đang thống khổ kêu rên, căn bản là chưa có phục hồi tinh thần.

Chờ cô ta mơ mơ hồ hồ mà mở mắt, vừa vặn liền cùng một nam nhân mặt đỏ bừng đối diện cùng nhau, sợ tới mức lập tức hét lên. Lúc này Dung Tự như cũ đi tới trước mặt cô ta, cúi người cười tủm tỉm "Đừng động thủ, hảo hảo nói chuyện không được sao, tôi nơi này còn có một khối cuối cùng, cô rốt cuộc vẫn là không cần a?"

Nhìn bộ dáng Dung Tự trêu đùa, trong lòng Biện Ngọc Tuyết theo bản năng mà run lên, cảm thấy nữ nhân trước mặt này nguy hiểm đến dọa người. Vừa mới một khắc đối mặt kia, cô ta còn chưa thấy rõ đối phương ra tay như thế nào, tay hiện tại liền đau đến một thân mồ hôi lạnh, sợ là đã gãy......

Biện Ngọc Tuyết che lại cánh tay đã bị đá thành một góc độ cổ quái, rụt rụt lại, nhìn Dung Tự trong mắt chợt lóe qua cười khẽ, một cỗ hỏa khí liền nảy lên trong lòng
"Tôi muốn? A, tôi muốn cô liền sẽ cho tôi sao?"
"Đương nhiên không được, hỏi một chút mà thôi......"

Nghe được Dung Tự đương nhiên nói, Biện Ngọc Tuyết vừa mới ấp ủ tốt cảm xúc bỗng nhiên giống như bị người chọc thủng, treo ở giữa không trung khó chịu cực kỳ, cô ta tức giận bất bình mà ngẩng đầu lên

"Dung Tự! Cô vì cái gì khiến tôi thành như vậy? A? Tôi rốt cuộc nơi nào chọc cô? Cô dùng những ngọc bội đó hại tôi, hiện tại còn đá gãy cổ tay của tôi, trên đời này như thế nào sẽ có nữ nhân ác độc như vậy? Cô phía trước bị khóa ở trong phòng cùng tôi nói chuyện đều là chơi tôi đúng hay không? Mạt thế nhiều người như vậy, cô vì cái gì luôn muốn khó xử tôi?"

Vừa nghe Biện Ngọc Tuyết nói như vậy, Dung Tự nghiêng đầu lại cười một cái, theo sau quăng xuống ngọc bội "Cô đoạt đồ vật của tôi, hãm hại tôi, đương nhiên tôi phải trả thù, chính là khiến cô không qua được. Biện Ngọc Tuyết a, trên đời này đạo lý cũng thật kêu cô một người nói hết, như vậy tôi cũng chỉ còn lại ba chữ. Tôi vui vẻ, tôi cao hứng, cô còn có thể quản tôi?"

Nghe được từ trong miệng Dung Tự nói ra lý do như vậy, Biện Ngọc Tuyết nhất thời chán nản "Cô...... Cô không khỏi khinh người quá đáng......"

Dung Tự nhìn cô ta mặt ngoài tuy rằng tức giận đến sắp mất đi lý trí, tay lại lén lút sờ vào trong lòng ngực.

Thấy thế, Dung Tự lại tiến lên phía trước hai bước, quả nhiên thấy nữ nhân kia trong mắt hiện lên một tia mừng thầm, nhưng giây tiếp theo thanh âm Dung Tự liền vang lên "Muốn dùng đồ trong ngực đánh chết tôi a?"

Nghe vậy, Biện Ngọc Tuyết đôi mắt hoảng sợ mà trợn to, theo sau cũng mặc kệ chính mình ngắm chuẩn hay không chuẩn, hướng về phía Dung Tự liền bóp cò súng "Tiện nhân chết đi, chết đi, chết đi......"

Bang bang liên tiếp vài phát.
Nhắm đến hai mắt Biện Ngọc Tuyết đều bị chấn đến tê dại, lại trước sau đều không có nghe được thanh âm Dung Tự hét thảm, theo sau lập tức liền mở to hai mắt, vừa nhấc đầu liền thấy Dung Tự như cũ cười vứt sáu cái đầu đạn ra sau. Thời điểm cô ta nhìn qua trong nháy mắt, giơ tay liền đem sáu viên đạn ném lại đây.

[Hoàn - Edit] (Xuyên nhanh) Công lược tra nam - Đường MậtWhere stories live. Discover now