(2)

1.4K 165 10
                                    

Biện Ngọc Tuyết không chút suy nghĩ, trực tiếp liền xông lên trước, đẩy ngã Vệ Ninh đã nóng đến không gượng dậy được, ở trên người hắn bắt đầu cướp đoạt đồ vật, vừa đoạt vừa nói
“Ai, cái đứa bé này sao lại thế? Đồ vật của tôi rớt bên cạnh, cậu nhặt lên như thế nào cũng không trả lại, mau trả lại, trả lại đây! Đây là của tôi……”

Đời trước Biện Ngọc Tuyết biết đệ đệ này của Dung Tự là một người câm, sau thậm chí sẽ trở thành cường giả trong mạt thế. Ban đầu Dung Tự chưa trở về, cô tôi còn có thể ly gián cảm tình hai người bọn họ, bồi dưỡng tốt một chút cảm tình cùng Vệ Ninh, tốt nhất đem đệ đệ từ bên người Dung Tự xúi giục lại đây. Nhưng hiện tại Dung Tự trở về, với cô tôi ngọc bội tự nhiên là quan trọng nhất, căn bản là không rảnh lo Vệ Ninh sẽ nghĩ như thế nào về cô tôi, trước đem ngọc bội cướp được tôiy mới là quan trọng.

Dung Tự vừa thấy Biện Ngọc Tuyết da mặt đều từ bỏ, thế nhưng cường ngạnh đoạt cũng muốn đem ngọc bội cướp được tôiy, lập tức liền đẩy ra những người khác che ở trước mặt cô, vài bước chạy tới sô pha, liền đem Biện Ngọc Tuyết đẩy tới trên mặt đất
“Cô làm gì thế? Là cô? Biện Ngọc Tuyết cô như thế nào cũng ở chỗ này?”

“Tôi làm sao? Đồ vật của tôi rớt trên mặt đất đệ đệ cô nhặt được không nói một tiếng liền giấu trong ngực…” Biện Ngọc Tuyết hốc mắt đỏ bừng một mảnh, nói lại muốn xông lên tiếp tục đoạt.

Vệ Ninh nhân cơ hội trực tiếp liền đem miếng ngọc bội kia nhét vào trong tôiy Dung Tự. Dung Tự buông ra sợi tơ đỏ bên trên, một miếng ngọc bội hình bầu dục liền lập tức từ tôiy cô rũ xuống dưới
“Cô rớt chắc không phải ngọc bội này đi? Biện Ngọc Tuyết, ngọc bội của tôi khi nào thành đồ vật của cô? Cô có biết xấu hổ hay không vậy?”

Vừa thấy ngọc bội vẫn là tới trong tôiy Dung Tự, Biện Ngọc Tuyết nhìn chằm chằm ngọc bội, cả người đều có chút si ngốc, đôi tôiy bối rối thõng xuống thế nhưng trực tiếp dùng móng tôiy bén nhọn đâm vào lòng bàn tôiy. Đơn giản là cô tôi lúc trước nghe nói qua ngọc bội lấy máu nhận chủ, nhiễm vào máu của ai thì chính là chủ nhân, tùy thời đều có thể ra vào không gian trong đó.

Cô trừng mắt nhìn về phía Dung Tự, cảm giác được lòng bàn tôiy một mảnh thấm ướt, mới lập tức lại tiến lên
“Dù sao ngọc bội của tôi rớt trên mặt đất, hiện tại tìm không thấy, cô cho tôi xem, cho tôi xem mới có thể nhận ra đó có phải đồ vật của tôi hay không? Cho tôi…”

Dung Tự cái mũi thực nhạy mà phát hiện ra trong không khí tràn ngập một cổ mùi máu tươi nhàn nhạt, như thế nào sẽ không biết Biện Ngọc Tuyết rốt cuộc đánh cái chủ ý gì. Mắt thấy cô tôi nhanh như hổ đói hướng cô xông đến, lập tức liền thu ngọc bội vào trong lòng bàn tôiy, theo sau tùy ý mà vứt tới trong tôiy người đi theo phía sau cô Chương Lập Hoàn, nhíu mày
“Tôi dựa vào cái gì cho cô xem? Vị này không biết gọi là cái gì học trưởng, anh có thể nhìn xem, cái ngọc bội này có phải hay không khắc chữ Tự Tự, Biện Ngọc Tuyết tên cô có chữ nào cùng Tự có quan hệ, hơn nữa ngọc bội này không phải ở ký túc xá có mang qua hay sao? Cha đưa tôi lúc18 tuổi làm quà sinh nhật, cô có thấy không phải sao? Hơn nữa nhà cô khi nào mua nổi này miếng ngọc tốt như vậy? Cô muốn cướp đồ vật cũng không thể như vậy cướp nha?”

[Hoàn - Edit] (Xuyên nhanh) Công lược tra nam - Đường MậtWhere stories live. Discover now