Chương 4: Phạt

1.2K 61 4
                                    

Đã lâu rồi sao cô vẫn chưa quên ngày hôm ấy cái ngày mà nàng rời khỏi cuộc đời cô, cảm giác đau nhói ở lồng ngực của cô vẫn vậy, chỉ cần nghĩ đến tên nàng thôi thì cô chẳng muốn làm gì nữa

-          Tiểu Đường! Tiểu Đường

Khả Dần lay mạnh con người đang ngồi đừ một góc từ lúc vào quán đến giờ không chịu hé nửa lời

-          Cậu bị sao vậy? Trác Nghi hỏi cậu kìa

Ngẩng người lên cô bây giờ đang nhìn thẳng vào mắt con người đối diện, đúng cô và nàng vẫn học chung lớp nàng cũng đã đề xuất hai người nên trở thành bạn chứ không thể nào quay lại mối quan hệ như trước được. Nàng thì có thể chứ cô sao có thể đối xử với người mà mình từng yêu như bạn bè bình thường được cơ chứ.

-          Cậu hỏi gì tớ sao, Trác Nghi?

Tim lại nhói lên nữa rồi, cô nhíu mày nhăn nhó nó lại quay về cái cảm giác mất mát lúc nàng rời khỏi cuộc đời cô

-          Trường mình tổ chức tình nguyện ở vùng sâu vùng xa tớ muốn hỏi cậu có tham gia không, để tớ viết tên cậu vào!?

Cô là người rất thích những hoạt động xã hội, tham gia rất tích cực nhưng chẳng hiểu sao tâm trạng bây giờ cô chẳng muốn làm thứ gì, chỉ muốn nằm im một chỗ thôi.

-          Có ai tham gia vậy?

-           Cũng không đông lắm đâu, lớp mình có Khả Dần và Tử Hàm nè

-          Thế cậu có đi không Trác Nghi?

Chẳng làm chủ được câu nói của mình cô giật mình nắm chặt tay tự trách sao lại hỏi nàng những câu vô nghĩ a đó, nàng có đi hay không thì cũng chẳng liên quan đến cô

-          Hôm đó là sinh nhật Hiếu Mẫn, tớ không thể tham gia được

Cúi gầm mặt, cố nén lại những giọt nước mắt sắp tuôn trào, Hiếu Mẫn là người yêu mới của nàng họ chỉ quen nhau mấy tháng thôi nhưng có vẻ cậu ta là người rất tốt chẳng bo giờ thấy họ cãi nhau, cũng chẳng bao giờ thấy nàng phải khóc như lúc trước quen cô

-          Cậu đi với tớ đi Tiểu Đường! Dù gì cũng thay đổi không khí đi chứ suốt ngày năm fowr nhà chỉ khiến cậu thêm mệt thôi, tớ thấy cậu tàn tạ lắm rồi

Khả Dần ghé sát nói vào tai của cô, ngồi suy nghĩ một đỗi cô mới lên tiếng

-          Ghi tên tớ vào nhé, dù gì lâu lắm rồi tớ cũng chưa đi đâu đó

Nàng mỉm cười vui vẻ, trong tim nàng thật sự vẫn còn yêu cô nhưng nàng không thể quay lại với cô được, nàng đau lắm nhưng không bộc lộ ra ngoài như cô, nhìn dáng vẻ người mình từng yêu lâu nay không nở một nụ cười, trầm tính hẳn đi nàng cảm thấy có lỗi vô cùng

Chiếc giường đang bằng phẳng bỗng dưng có một vết lún sâu, cô đang nặng nề đặt thân thể mình, gác tay trên trán suy nghĩ cô đã từng suy nghĩ hàng trăm đến hàng hàng lần tại sao mình không thể quên được nàng. Là vì cô thấy có lỗi với nàng hay là vì cô đang bị quyền chiếm hữu lấn át tâm trí mình luôn muốn nàng chỉ là của cô

[Đại Ngu Hải Đường] Bao nhiêu lâu là đủ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ