[EDIT] Vi Phụ Vi Tử - Phiên n...

By CoolAir9

18.1K 487 145

Tên: 为父为子 - Vi Phụ Vi Tử Tên chính truyện: 方舟 - Phương Chu Tác giả: 米酒蛋泥 Tag: phụ tử, huynh đệ More

Chương 1
Chương 2
Chương 3 (一)
Chương 3 (二)
Chương 4 (一)
Chương 4 (三)
Chương 5 (一)
Chương 5 (二)
Chương 6 (一)
Chương 6 (二)
Chương 7 (一)
Chương 7 (二)
Chương 8 (一)
Chương 8 (二)
Chương 9 (一)
Chương 9 (二)
Chương 9 (三)
Chương 10 (一)
Chương 10 (二)
Chương 10 (三)

Chương 4 (二)

803 25 2
By CoolAir9

Xếp hạng chín trong khối, kém hạng nhất mười hai điểm, mặc dù trước đây có lúc giận dỗi thi điểm còn tệ hơn thế này, nhưng đây tuyệt đối không phải là trình độ cậu nhóc nên có. Lúc Cảnh Tịch nhận được bảng điểm cũng biết có thể sẽ bị phạt, có điều lúc này cảm giác được anh so với ngày thường khí áp càng thấp, hai tay nâng thước cũng có chút chột dạ.

Không môn nào phạm sai lầm nghiêm trọng, nhưng bài làm mỗi một môn đều có chút sơ xuất, Cảnh Triều lật xem đề thi vốn không coi là phức tạp, sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Nội dung thi tháng đều xoay quanh kiến thức vừa học một hai tháng gần đây, sai sót của Cảnh Tịch, nhìn như phần lớn đều là vì không quen với dạng đề và kiến thức mới nắm không sâu mà ra. Có điều, với Cảnh Tịch mà nói, nội dung thi này căn bản không phải là kiến thức mới học, ngược lại phải là kiến thức đã học qua từ mấy năm trước rồi.

Kiến thức không thường xuyên ôn luyện sẽ quên, Cảnh Triều liếc mắt liền nhìn ra vấn đề ở đâu, này tất nhiên là do trước khi thi ngay cả ôn tập cũng làm biếng. 

Ngẩng đầu, đầu bút nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn hai cái, thành công đem ánh mắt Cảnh Tịch đang chôn sâu trên xương quai xanh chuyển sang, "Tại sao bị đánh?"

"Bởi vì..." Cảnh Tịch theo bản năng ngẩng đầu thử đoán tâm tình anh trai, ánh mắt vừa chạm tới gò má lạnh lùng âm trầm liền lập tức thu lại. Cậu nhóc cũng không hiểu ra sao, bình thường đều là một mực cùng anh bán manh, vốn thành thục đọc hiểu tính tình anh trai từ sớm, tại làm sao mà hôm nay ngay cả nói chuyện cũng muốn cà lăm, "Tiểu Tịch, không... không thi tốt." 

Trên mặt Cảnh Triều không nhìn ra tâm tình gì, giọng cũng biến lạnh, "Em cảm thấy, anh rất có hứng thú ở đây vòng vo với em?"

"Thật xin lỗi, anh." Cảnh Tịch bị âm sắc câu này dọa sợ tới không dám ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm thước trong tay trong lòng cũng không biết phải thấy thế nào, trái lo phải nghĩ nói thêm một câu, "Em biết sai rồi."

Cảnh Triều phất tay một cái về hướng vách tường, cũng không nhìn tới cậu nhóc, "Khi nào nghĩ ra được nên trả lời câu hỏi thế nào khi đó chúng ta bắt đầu."

Cậu nhóc cũng đã lớp 9, tuy không có khí chất mạnh mẽ quyết đoán của anh trai, nhưng lớn như vậy còn bị phạt nâng thước úp mặt vào tường, liền xấu hổ đến mức hận tại sao sàn nhà không nứt ra một cái khe thật lớn cho mình chui vào. 

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Cảnh Triều tiện tay phê sửa bài thi của Cảnh Tịch, trong không khí cũng chỉ còn lại tiếng đầu bút máy lướt qua mặt giấy sột soạt, cùng với âm thanh giòn vang lúc lật mấy tờ giấy thi. Tay Cảnh Tịch giơ thước bắt đầu ê ẩm run rẩy, chầm chậm hạ xuống tới mức mắt thường có thể thấy được liền lập tức cắn răng giơ cao, trên trán thấm ra mấy giọt mồ hôi.

"Anh..."

"Nghĩ xong?"

"Dạ."

"Tự tìm chỗ nằm sấp xuống," Cảnh Triều cũng không ngẩng đầu, âm thanh lạnh nhạt vẻ như một chút cũng không tức giận, nhưng lại khiến trong lòng cậu nhóc theo sóng âm mà run rẩy, "Quần cởi, không nhận ra được lỗi nên nhận, thì không có cơ hội mặc lại. Anh khuyên em trước tiên nên hiểu rõ ràng."

Tim Cảnh Tịch đập dồn dập nặng nề như nhịp trống, thân thể sắp đứng không vững cũng cắn răng mà ổn định lại, chống đỡ năm phút, xếp rõ mạch nghĩ, mới nhấc chân đi về phía sofa. Khom người đem thước đặt trên bàn uống trà nhỏ, xoa xoa cánh tay đau nhức khó nén, hai tay đặt trên lưng quần, lại không nhịn được nhấc mắt nhìn lén một chút Cảnh Triều ngồi sau bàn học đang chăm chú phê sửa bài thi, rồi mới cố hạ quyết tâm nắm quần kéo xuống, đi tới nằm sấp lên chỗ gác tay của sofa.  

Màu hồng lựng vì xấu hổ mà nổi lên dần dần bị không khí lành lạnh làm dịu, cơ mông trần trụi lộ ra bị từng đợt gió lạnh thổi qua lúc co chặt lúc thả lỏng, sau đó từng đợt da gà theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà nổi lên. Có điều, Cảnh Triều ngồi sau bàn sách trông như căn bản không có ý đứng dậy, chẳng qua thi thoảng lúc Cảnh Tịch giãy dụa biên độ quá lớn sẽ ngẩng đầu quét qua người một cái, cậu nhóc liền ổn định lại. 

Lúc bài thi phê sửa xong đại khái cũng đã mười phút sau, Cảnh Triều đi tới khom người nhặt lên cây thước đặt trên bàn trà, ngón tay không biết làm sao động một cái, thước đã lấy ngón trỏ cậu làm tâm mà quay tròn một vòng, rồi vững vàng trở về lòng bàn tay.

Thiếu niên bị động tác theo bản năng của mình làm ngớ ra. Đây là động tác Phương Chu dạy cậu luyện lúc trước, khi theo chú học một tay cầm hai cây kẹp cầm máu cùng lúc kẹp hai mạch máu. Cậu đột nhiên có chút hổ thẹn. Động tác đùa bỡn gia pháp như vậy, nếu để Cảnh Chí thấy được, nhất định không thiếu một trận đánh nặng. Cho dù, đó căn bản là phản xạ có điều kiện của cậu mà thôi.

Thu lại ưu tư, dùng thước điểm điểm lên cơ mông vì khẩn trương mà co chặt của Cảnh Tịch, chỉ một chữ, "Nói".

Tâm tình lúc chờ phạt so với khi thước thật sự lên người càng giày vò hơn rất nhiều. Loại ý tứ cẩn thận bị khí áp thấp trong nhà đè nén thật lâu, nhưng lại bị thời gian đưa đẩy mà chất thành đống, đều bị khiếp sợ lúc này ép ra. 

"Là thái độ của tiểu Tịch với bài thi không nghiêm chỉnh, cảm thấy đều là mấy thứ đã sớm học qua, nên không lên kế hoạch ôn tập. Tiểu Tịch biết lỗi rồi, không có lần sau. Cho nên... cái đó..." Cảnh Tịch nghiêng đầu thăm dò, trên mặt anh không hiện rõ tia biểu tình nào, dừng chốc lát châm chước câu từ, rốt cuộc vẫn không thể nào nghĩ ra được phương thức biểu đạt nào càng tốt hơn càng trực tiếp hơn, "Cho nên, anh có thể... không đánh em được không?"

Cặp mắt chớp nháy linh động kia không biết bị bao trùm một tầng sương mù từ lúc nào, ánh mắt nho nhỏ đặt trên người Cảnh Triều quan sát một chút.

Nếu là ngày thường, Cảnh Triều phỏng chừng giận đến phát cười, mà giờ phút này, giận thì có giận, cười thì thế nào cũng không cười nổi. "Vút" thước giương lên đập lên hai bên mông trắng bóc, thanh thúy "Chát" lớn tiếng mà át đi khiển trách nghiêm nghị không nể mặt, "Có can đảm phạm sai lầm lại không có ý thức gánh vác hậu quả, một chút giác ngộ đảm đương trách nhiệm này cũng không có, anh dạy em vậy sao!? Không muốn bị đánh cần gì đưa bảng điểm cho anh coi, một mực giấu giếm bất tài nên là tác phong của em?"

Thanh âm Cảnh Triều trầm thấp có lực, cho dù đã rõ ràng trực tiếp biết sai, Cảnh Tịch cũng bị một tràng giáo huấn của anh làm uất ức, cậu nhóc không biết mình thuận miệng nói ra câu nào phạm phải, làm sao mà nghiêm trọng hóa* lên thành trách nhiệm đảm đương* rồi.

"...Không có." nhỏ giọng nỉ non tố hết uất ức, "Em... tiểu Tịch, nhận phạt ạ."

Thanh âm trên đỉnh đầu lời ít ý nhiều, "Em có nhận hay không cũng phải chịu. Ba mươi, nằm vững."

Tiếng vừa dứt, không đợi Cảnh Tịch điều chỉnh tư thế, cánh tay vung lên từ phía sau đánh xuống, bản thước hoàn toàn trùng khớp với dấu thước vừa nãy, một lằn đỏ rộng hai ngón tay đột nhiên rơi trên cặp mông trắng nõn, dần dần chuyển sang đỏ thẫm. 

"Ách, một." Báo số là thói quen, biết tâm tình Cảnh Triều không vui, Cảnh Tịch hôm nay phá lệ quy củ.

Chát! Chát! Chát!...

Cảm giác thước chạm thịt với Cảnh Tịch mà nói cũng không xa lạ gì, lực độ của Cảnh Triều trước nay đều đủ khiến người ta nhớ lâu, chưa bao giờ dây dưa dài dòng, cũng không cố tạo thanh thế, sạch sẽ gọn gàng, làm người ta đau đến khắc sâu.

"Mười!" Mười thước chân chân thật thật đủ cho đầu Cảnh Tịch đau tới mức thấm ra một tầng mồ hôi, phía sau vẻ như sưng lên một vòng, hai chân bắt đầu run rẩy, bàn chân chống trên đất cũng không còn khí lực.

Có điều thước lập tức rơi xuống không cho người ta cơ hội thở dốc, đánh xong lần này, không nhẹ không nặng điểm điểm phía sau bắp đùi. Cảnh Tịch hiểu ý banh rộng hai chân, bàn tay chặt chẽ nắm chặt lấy mặt da trên ghế sofa, "Mười một."

Diện tích trên mông không tính lớn, vết thước rộng hai ngón tay từ trên xuống dưới xếp song song chỉnh tề. Cảnh Triều không tha nhẹ, duy trì lực độ như trước, lại trở lại trên đỉnh mông, vết thương chồng chất vô cùng nặng nề, tựa như phá da trực tiếp xuyên vào máu thịt.

Chát! Chát!...

Dùng thước điểm điểm thắt lưng Cảnh Tịch, lại không đem lại tác dụng gì, Cảnh Triều vốn không thường mở miệng dạy bảo lúc trách phạt nghiêm khắc hạ giọng, "Chân duỗi thẳng, eo hạ xuống!"

--------

*chỗ này là trách nhiệm đảm đương ớ, không phải đảm đương trách nhiệm, nghe như kiểu mấy đứa nhỏ mù mờ không hiểu chuyện anh nó đang mắng liên quan tới nó chỗ nào :)))) 

chỗ nghiêm trọng hóa nguyên gốc là thượng cương thượng tuyến, 上纲上线, có nghĩa là nghiêm trọng hóa một vấn đề nhỏ nào đó lên thành một vấn đề mang tính nguyên tắc và tư tưởng

Continue Reading

You'll Also Like

1.1M 36.2K 61
WATTYS WINNER When her fiancé ends up in a coma and his secret mistress, Halley, shows up, Mary feels like her world is falling apart. What she does...