Trò Chơi Tình Ái - Thánh Yêu

By NganNhok1

523K 2.9K 375

Tên gốc: Nhã Ái Thành Tánh (惹爱成性) Tác Giả: Thánh Yêu Editor: Nhok Ngân Bạch Thố Bả... More

Trò Chơi Tình Ái - Thánh Yêu
Chap 1 - Nhiếp hồn.
Chap 2 - Rơi vào tay hắn
Chap 3 - Ép cung.
Chap 4 - Ở cùng nhau.
Chap 5 - Nửa đêm đuổi khỏi phòng.
Chap 6 - Uy hiếp tính mạng.
Chap 7- Đuổi cùng giết tận
Chap 8 - Giao dịch
Chap 9 - Tự cứu.
Chap 10 - Chơi đùa hắn một trận.
Chap 11 - Đêm nay có người ở bên.
Chap 12 - Ác mộng quấn thân
Chap 13 - Hắn là gì của cô?
Chap 14 - Cưỡng hôn
Chap 15 - Cởi đẹp hơn mặc
Chap 16 - Sa chân
Chap 17 - Tôi muốn cô, cho hay không?
Chap 18 - Véo ngực.
Chap 19 - Muốn tôi thay cô ra mặt sao?
Chap 20 -Nơi u tối
Chap 21 - Ném áo lót
Chap 22 - Chỉ điểm
Chap 23 - Động tay động chân nói chuyện
Chap 24 - Kình thiếu, nho nhỏ thú.
Chap 25 - Ngang ngạnh không bằng hắn.
Chap 26 - Cứu mạng
Chap 27 - Thủy Hỏa bất dung
Chap 28 - Thật sự không nhận ra sao?
Chap 29 - Bọn cầm thú
Chap 30 - Đêm đó, có đau không?
Chap 31 - Vẫn sót một viên đạn
Chap 32 - Chị em mà không giống như chị em.
Chap 33 - Trả thù
Chap 34 - Mượn súng giết người
Chap 35 - Lần nữa nhiếp hồn
Chap 36 - Nhốt vào lồng heo ngâm xuống nước.
Chap 37 - Anh muốn mạng của anh ấy, tôi liền muốn mạng của anh.
Chap 38 - Giả vờ thuận theo
Chap 39 - Chạy trốn
Chap 40 -Tìm đường sống từ cõi chết
Chap 41 - Hoắc lão gia đổi ý.
Chap 42 - Cô cũng bị véo ngực.
Chap 43 - Biết điều một chút để tôi hôn
Chap 44 - Tìm được Cha
Chap 45 - 50 Ý loạn tình mê, lấy cô làm điều kiện trao đổi. (1/3)
Chap 45 - 50 Ý loạn tình mê, lấy cô làm điều kiện trao đổi. (2/3)
Chap 45 - 50 Ý loạn tình mê, lấy cô làm điều kiện trao đổi. (completed)
Chap 51 - Cô là người của tôi. (part 1)
Chap 51 - Cô là người của tôi. (completed)
Chap 52 - Học bản lĩnh hầu hạ đàn ông. (Part 1)
Chap 52 - Học bản lĩnh hầu hạ đàn ông. (Part 2)
Chap 52 - Học bản lĩnh hầu hạ đàn ông. (completed)
Chap 53 - Chính thức trở thành người của hắn.
Chap 54 - Lần thứ hai, lần đầu tiên chân chính. (Part 1)
Chap 54 - Lần thứ hai, lần đầu tiên chân chính. (Part 2)
Chap 54 - Lần thứ hai, lần đầu tiên chân chính. (Completed)
Chap 55 - Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau. (part 1)
Chap 55 - Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau. (part 2)
Chap 55 - Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau (part 4)
Chap 56 - Nhìn thấu, hung hăng trừng phạt.
Chap 57 - Lại giá họa cho hắn.
Chap 58 - Kích tình mãnh liệt (HOT)
Chap 59 - Thăm dò, cho cô cơ hội ra tay.
Chap 60 - Người của anh, trên người có đóng dấu sao?
Chap 61 - Ép cô giết người.
Chap 62, 63 - Sụp đổ.
Chap 62,63 - Sụp đổ. (Completed)
Chap 64 - Sự thật về cái chết, hắn quá độc ác.
Chap 65 - Người đầu tiên bị giết, là người phụ nữ đầu tiên của hắn.
Chap 66 - Bởi vì quan tâm em.
Chap 67 - Đầu độc.
Chap 68 - Đau lòng, hắn chẳng quan tâm.
Chap 69 - Loại trừ Thẩm Tâm Lê
Chap 70 - Vì em, chặt đứt một đốt ngón tay thì có sao. (Cao trào)
Chap 71 - Vì em, chặt đứt một ngón tay có làm sao (hạ)
Chap 72 - Ký văn tự bán thân
Chap73 - Hầu hạ anh đi.
Chap 74 - Tôi vắng mặt liền kiếm chuyện với người phụ nữ của tôi, muốn chết sao?
Chap 75 - Quà tặng liên tưởng đặc biệt nhất
Chap 76 - Tô Khang gửi thư
Chap 77 - Xé nát, đau lòng đoạn tuyệt rời đi. (Hay)
Chap 78 - Không muốn quay về.
Chap 79 - Tôi không yêu anh
Chap 80 - Đại án, lại muốn đẩy cô ra gánh tội thay (hay)

Chap 55 - Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau (part 3)

3.4K 31 13
By NganNhok1

Editor: Nhok Ngân 

Chap 55 -  Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau (part 3)

Có tiếng súng bay vọt đến, kính chống đạn pha lê bắn ra tiếng vang khổng lồ, Chiêm Đông Kình tăng tốc, Tô Lương Mạt luôn dáo dác nhìn quanh.

“Nơi này dù sao cũng là Ngự Châu, nếu bị những tên này tóm được, trước đây tôi lăn lộn giang hồ uổng phí rồi sao.” Chiêm Đông Kình thình lình thốt ra một câu.

Thật ra thì Tô Lương Mạt vừa nghe đã thấy được an ủi, “Vậy anh đưa súng cho tôi làm gì?”

“Vạn nhất rơi vào tay bọn họ, nếu như tôi chết, co cũng sẽ không thể có cơ hội thứ hai đẻ lừa gạt Cùng Hiếu Đường.” Chiêm Đông Kình chuyên chú nhìn đường phía trước, lần Tô Lương Mạt lừa được Thương Tử không thể nói không có may mắn, hắn nghĩ lại cũng có chút sợ, nếu không phải Thương Tử là kẻ ngu ngốc, bây giờ cô còn có thể bình an ngồi cạnh hắn sao?

Thật ra Tô Lương Mạt không quá sợ hãi, lái xe qua mấy con đường, bốn phương tám hướng xông ra không ít xe, Chiêm Đông Kình liếc nhìn kính chiếu hậu, trực tiếp cắt đuôi trở về Thanh Hồ Đường.

Xe dừng trong sân, Tô Lương Mạt trả lại súng.

Chiêm Đông Kình để sung lại chỗ cũ, xuống xe trước.

Cô hít mũi một cái, cảm giác nói không ra lời, lúc tức giận bỏ chậy ngông nghênh cỡ nào, lần này héo hon theo đuôi hắn trở về, Tô Lương Mạt khép cửa xe lại, Chiêm Đông Kình đi phía trước, thân hình cao to kéo ra thật dài.

Cô đi được hai bước mới thấy dưới chân đau đớn khó nhịn, Chiêm Đông Kình một hồi lâu không thấy cô đuổi theo, xoay người thấy Tô Lương Mạt đang đứng nguyên tại chỗ.

Trên nền trải đá cuội làm cho vết thương ở chân cô chồng chất đau đớn nửa bước cũng khó đi được, lúc này, Chiêm Đông Kình mới chú ý tới chân cô không mang giày, hắn đi đến trước mặt cô, “Có thể đi được không?”

Tô Lương Mạt nhón chân, vẫn gật đầu.

“Vậy em đi thử tôi xem?” Chiêm Đông Kình thấy cô cúi đầu, chặn ngang ôm cô vào trong lòng.

Tô Lương Mạt vùng ra cũng không đúng, ôm lấy hắn cũng không đúng, chỉ đành để hắn ẵm đến lầu hai, bước chân Chiêm Đông Kình trầm ổn, mỗi bước đi Tô Lương Mạt cũng có thể cảm giác được cơ ngực của người đàn ông rắn chắc ma sát ở thắt lưng cô liên tục, vô tình khiêu khích, lại mị hoặc.

Chiêm Đông Kình để cô ngồi vào mép giường, không khí nhất thời cứng ngắc, ai cũng không mở miệng trước.

Hai tay Tô Lương Mạt chống hai bên, Chiêm Đông Kình vào phòng tắm tắm trước, lúc ra ngoài vẫn thấy cô duy trì tư thế đó, “Chân còn đau không?”

Cái đầu rủ xuống của cô lăc một cái.

Chiêm Đông Kình quay khăn tắm ngồi vào bên cạnh Tô Lương Mạt, tay hắn nâng càm của cô lên, tầm mắt cô chống lại hắn.

“Chưa hết giận sao?”

Tô Lương Mạt để mặc hắn khiêu khích, “Tôi không giận, đây là nhà anh, anh kêu tôi đi tất nhiên tôi cũng không thể ở lì được.”

Chiêm Đông Kình không khỏi bật cười, “ Em là người phụ nữ đầu tiên có thể ngủ cùng tôi, còn phân nhà tôi nhà em nữa sao?”

Tô Lương Mạt quả thật bị những lời này làm giật mình, đều nói phụ nữ dễ thay đổi, cô cảm giác những lời này nên dùng cho Chiêm Đông Kình, hắn đem khăn lông phủ lên vai Tô Lương Mạt, “Chuyện lần này tôi không so đo với em, nhưng em đừng ỷ lại được tôi cưng chiều muốn lầm gì thì làm.”

“Anh không cho tôi gặp cha, cũng nên cho tôi một lý do chứ.” Lời nói của cô rất nhẹ, nhưng csk vẫn không nghe sót một từ, “Không có lý do, cô đi theo tôi thì phải làm quen.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lương Mạt trầm xuống, Chiêm Đông Kình thấy cô chẳng khác gì cô bé ăn mày, cũng chẳng so đo với cô, hai tay nâng mặt cô, “Sao lại chọc tới Lưu Giản?”

Nói đến người này, Tô Lương Mạt tức giận bất bình, cắn rang nói, “ Hắn là đồ biến thái.”

Khóe môi Chiêm Đông Kình nhếch nhẹ, “Trong mắt em không biến thái thì là cầm thú.”

“Không phải,” Tô Lương Mạt có chút thành thật, “Lần trươc ở bến tàu, hắn nói muốn mạng tôi, tôi không còn cách nào khác, làm hắn thiếp đi, lần này…”

“Cái gì? Em để hắn ngủ?”

Tô Lương Mạt ngẩn người, nhớ lại câu nói kia của mình, “Tôi nói tôi cùng hắn ngủ lúc nào? Đầu óc anh nghĩ gì thế?”

Sắc mặt Chiêm Đông Kình lúc này vẫn còn chút khó coi, “Lúc nói chuyện, em không suy nghĩ trước sao?”

“Tôi chưa từng nói vậy?”

Chiêm Đông Kình nhức đầu,”Được, em làm cho hắn thiếp đi, lần này như thế nào?”

Vòng vo một hồi mới quay lại vấn đề chính, Tô Lương Mạt tiếp tục nói, “Lần này bị hắn bắt gặp ở trước khu chung cư, hắn không muốn thừa nhận bị tôi bỏ thuốc, lại cảm thấy chỉ bằng tôi không thể trêu đùa trước mặt hắn, nhờ có Tô Uyển, là cô ta thả tôi ra.”

Tay Chiêm Đông Kình dò hướng ót Tô Lương Mạt, áp cô lại gần, “Sau này còn dám chạy loạn ra ngoài như vậy không?”

“Tôi thật bị hù chết, tôi nghĩ là không về được.”

Lòng Tô Lương Mạt vẫn còn sợ hãi, một màn đuổi giết vừa rồi trên xe vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Chiêm Đông Kình không nhiều lời, dù sao chuyện này hắn cũng đã có nhiều kinh nghiệm, hai ngườih không ai nói tới chuyện cãi vả, hắn đứng dậy muốn ôm cô, “Pha nước tắm cho em rồi.”

Thân thể Tô Lương Mạt nhẹ bẫng, người đã lọt vào ngực hắn, Chiêm Đông Kình ôm cô vào phòng tắm, Tô Lương Mạt nhăn nhó không chịu cởi quần.

Người đàn ông thử nước, “Nhanh lên, để tôi hầu hạ như vậy em là người đầu tiên.”

Tô Lương Mạt chỉ đành phải cởi quần áo dơ xuống, Tô Lương Mạt an vị ở bồn mát xa, Chiêm Đông Kình ngồi trên thành bồn, nủa người trần, thử nước bên chân, ngẩng đầu nhìn Tô Lương Mạt, “Lại đây.”

Cô kiễng mũi chân tiến đến, Chiêm Đông Kình ôm lấy cô để vào bồn tắm.

"Chiêm Đông Kình?"

“Làm gì?” người đàn ông chuyên chú động tác trong tay.

“Thật ra thì thời điểm anh không hung dữ rất tốt.” Tô Lương Mạt chỉ có người bạn trai là Vệ Tắc, nhưng hai người chỉ chung đụng đơn giản, cô cũng chưa từng bị ôm như vậy hầu hạ qua.

Động tác trong tay Chiêm Đông Kình dừng hẳn, con ngươi đen trắng hương về Tô Lương Mạt, ánh mắt hắn thâm thúy, mặt bị ánh đèn phía sau làm cho mơ hồ, lời nói cũng rõ ràng, “Vậy em sẽ yêu tôi chứ?”

Cô chưa từng muốn qua, mặc dù Chiêm Đông Kình có chút làm cô động lòng, nhưng Tô Lương Mạt không đén mức choáng váng đầu óc, “Sẽ không,” ngay cả suy nghĩ cũng không có, “Bởi vì tôi chứng kiến anh tàn nhẫn, chứng kiến anh trong thế giới đen tối, chính vì cái gì cũng thấy qua, cho nên tôi mới có thể không quan tâm.”

“Giỏi cho cái không quan tâm!” tay Chiêm Đông Kình chợt thu hồi, lưng Tô Lương Mạt nện vào trong nước, hai chân phịc mấy cái, đầu chìm vào nước sặc mấy cái, Chiêm Đông Kình cứ như vậy đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt giận dỗi lạnh như bang. Lỗ mũi Tô Lương Mạt ê ẩm, thật vất vả ngồi dậy, đầu tóc ướt nhẹp dán trước ngực, mắt cô đau đến không mở ra được, ai bào hắn còn có lương tâm, đúng là đổ nước vào dầu.

Hai tay Tô Lương Mạt mù mờ, một phát bắt được khăn tắm bao quanh thân dưới Chiêm Đông Kình, cô dùng sưc kéo, sắc mặt Chiêm Đông Kình xanh mét, “Làm gì! Buông tay!”

“Mắt tôi đau, lau cho tôi một chút, xót quá!”

Chiêm Đông Kình mới vừa ngăn lại, Tô Lương Mạt lại một bên dùng sức kéo, cuối cùng cũng túm khăn tắm được trong tay, cô lau qua lau lại hai mắt mình, Chiêm Đông Kình hừ lạnh, "Cũng không sợ đau mắt hột, xem một chút ai mới là lưu manh."

Tô Lương Mạt làm bộ như không nghe thấy, dù sao cô cũng không nhìn thấy, không nhìn thấy...

Người đàn ông xoay người đi ra ngoài, cho đến khi nghe tiếng đóng cửa, Tô Lương Mạt mới mở mắt ra.

Tắm rửa xong, cô mặc áo tắm đi vào phòng, cũng không thấy bóng dáng Chiêm Đông Kình, cửa sổ sát đất hướng ra sân thượng hé mở, rèm cửa sổ ẩn hiện bóng tròn, Tô Lương Mạt lấy tay vén ra, thấy Chiêm Đông Kình đang tựa lan can đứng hút thuốc, khói mờ sương ảo tụ trên đầu ngươi đàn ông.

Tô Lương Mạt mang một đôi dép mềm, Chiêm Đông Kình nghe được tiêng động, xoay người hướng cô nói, “ Lại đây.”

Cô lề mề đi qua, Chiêm Đông Kình đã thay áo ngủ, dập thuốc trong tay, “Đói bụng chưa?”

“Đói rồi.”

“Đói sao em không lên tiếng?”

Tô Lương Mạt bị nghẹn đến im lặng, Chiêm Đông Kình nhô cao người lên, cô nghĩ là định xuống lầu ắn cơm, chân tiến một bước lại thấy Chiêm Đông Kình đưng im tại nguyên chỗ, Tô Lương Mạt phải đứng bên cạnh hắn.

“Em nói sẽ không yêu tôi, tại sao?”

Cô há hốc miệng, nói không ra lý do, dường như cũng không phải là bởi vì Vệ Tắc.

“Anh cũng không muốn ở bên tôi lâu dài đúng không? Chiêm Đông Kình, nếu sớm muộn tôi cũng thoát ra khỏi thế giới của anh, không yêu anh không phải tốt hơn sao? Tránh mang đến cho anh thêm rắc rối, sau này nghĩ đến, cảm thấy đau đầu.” Tô Lương Mạt ra vẻ thoải mái, Chiêm Đông Kình chống thẳng hai tay, xoay người qua chỗ khác  nhìn về phía cô.

“Đau đầu hay không không cần em lo lắng cho tôi, chỉ cần có ngày nghĩ đến sẽ không đau lòng là được rồi. Lương Mạt, không cần lúc nào cũng nhắc nhở chính mình tránh xa tôi ra, cho dù em không thương, nhưng nếu một ngày muốn yêu, ít nhất cũng đừng ngăn cản chính mình, cho người mình yêu một con đường sống. Thật ra thì cái gì gọi là hai thế giới chứ? Cho dù cùng sống trong thế giới quanh minh chính đại, nhưng gia đình của hắn không chấp nhận em, ai người vẫn không thể hòa hợp. Thế giới của tôi cho dù âm u hơn nữa, nhưng tôi cho em một nơi đầy ánh mặt trời, bên trong có xuân về hoa nở, tôi cũng có thể đảm bảm nơi này chỉ dành cho mỗi em, vĩnh viễn không bị người khác quấy rầy, tôi có thể làm được như vậy, em vẫn còn cho rằng chúng ta là người hai thế giới sao?”

Tô Lương Mạt ứng phó không kịp, lời của hắn hết sức chân thành mà kiên định, mỗi một câu đều là từ ngữ mộc mạc giản đơn nhất, không có từ ngữ hoa lệ trau chuốt, không chút báo trước, cứ như vậy đi vào tâm khảm cô.

Chiêm Đông Kình như vậy làm cô cảm thấy xa lạ, so với lúc hắn cầm súng giết người còn làm cô khiếp sợ hơn, người thứ hai là hình tượng hắn nên có ở trong suy nghĩ cô, Tô Lương Mạt không trả lời hắn, ngón tay nắm lan can lại càng chặt.

Chiêm Đông Kình nhìn mắt cô, quay thân đi về phòng ngủ, “Đi thôi, xuống lầu ắn cơm.”

Tô Lương Mạt đuổi theo, bên tai một hồi nóng hổi.

Dù cô có năng lực đặc biệt, cúng không chịu nổi câu chuyện thâm tình này của một người đàn ông, cô có thể không thương, nhưng không thể nào không động tâm, huống chi người đàn ông này tràn đầy mị lực.

Một chiếc xe lao qua, người đi đường quay đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng vang, Lưu Giản lái xe từ trước đến nay không hề kiêng nể chút nào, hắn cúp điện thoại, kết cục này cũng trong dự liệu của hắn, chỉ là những người  kia vội vàng báo thù cho Thương Tử, mỗi một người mù quáng chủ trương.

Hắn nhấn còi, cửa biệt thự tự động mở, mới vừa lái xe vào, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cực kì nhanh kéo cánh cửa xe hắn, hắn chăm chú nhìn kĩ, là Tô Uyển.

Lúc trước Lưu Giản đã gọi điện thoại, ra lệnh bảo vệ không cho cô ta vào.

“Cô tới lấy đồ?” hắn nhìn về phía trước, thậm chí tiếc rẻ một ánh nhìn về phía cô.

Hai tay Tô Uyển nắm chặt, “Tạo sao không cho em vào?”

“Không phải tôi kêu em đi rồi sao?”

Mười đầu ngón tay Tô Uyển bởi vì dùng sức mà trắng bệch, “Em còn có đồ gì có thể mang đi sao?” Trừ tim của hắn, thứ gì cô cũng không cần.

Lưu Giản lộ vẻ mất kiên nhẫn, “Chỉ cần cô thích, đều có thể lấy đi.”

“Giản,” cô gọi tên hắn, “Em không muốn đi.”

Lưu Giản đẩy tay cô ra, Tô Uyển lại ôm lấy cánh tay hắn, “Đi theo anh, cái gì em cũng không muốn.”

Hắn lạnh lùng quay đầu, ánh mắt sắc bén mà lãnh khốc, "Thì ra là cô còn ôm tâm tư khác, Tô Uyển, nếu cô muốn tiền của tôi, tôi có thể cho cô, tôi không thích mập mờ vòng vo, cho một cái giá là được rồi.”

Trong lòng Tô Uyển bi hắn cắm rễ thật sâu, nhưng vẫn không chịu buông tay, chóp mũi cô chua xót khó nhịn, mới vừa rồi đứng ở đây lâu như vậy cô thực ra đã hiểu được rồi, “Em sai rồi, còn không được sao? Sau này chuyện của anh em sẽ không xen vào nữa, Giản, anh cho em vào đi.”

Lưu Giản nghiêng đầu nhìn cô, “ Cũng sẽ không cầu tôi đối xử công bằng với cô?”

Tô Uyển gật đầu, bọn họ lừ lúc vừa mới bắt đầu liền nhất định không có ngang hang, là cô lòng tham không đáy, là cô mơ mộng hão huyền.

Lưu Giản thấy cô ta lạnh phát run, nghĩ tới sau khi Tô Uyển theo hắn, trừ một chút ảo tưởng không thực tế ra, cũng không có gì khác quá đáng, hắn mở cửa xe đang khóa ra, ‘ Lên xe.”

Tô Uyển cũng không có quá nhiều mừng rỡ, thân ảnh đơn bạc vòng qua đầu xe, chỉ chừng có mười bước, cô lại cảm giác mình đã rơi vào vực sâu rồi, không ai có thể kéo cô ra ngoài, vậy mà ai khác muốn tiến lên một bước, cô chắc chắn sẽ lôi kéo đối phương ngọc đá cùng vỡ.

Có vài người vừa thấy đã nhầm cả đời.

Tô Lương Mạt ăn cơm tối xong lên lầu, đi ra ngoài ngang dọc một chuyến mệt mỏi muốn chết, không ngờ tới Chiêm Đông Kình tinh lực tốt, ở góc độ nào đóc Tô Lương Mạt cảm thấy thể lực của hắn cùng sức chịu đựng, không biết thỏa mãn.

Mỗi lần dạo đầu hắn đều làm đủ, không để cô phải nếm đau khổ, hai tay Tô Lương Mạt khoác ở bả vai người đàn ông, thân thể cô trầm luân trong ngực hắn, Tô Lương Mạt nhìn đỉnh đầu của ngọn đèn, trong lòng có chút mờ mịt, cô cùng Vệ Tắc , nhìu năm tình cảm như vậy, đến tột cùng xem là cái gì?

Chiêm Đông Kình phát hiện cô không yên lòng, hướng bộ ngực cô cắn tới trừng phạt.

Tô Lương Mạt bị đau hoàn hồn, đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, cô chợt đẩy Chiêm Đông Kình ra, “Tránh ra, tránh ra.”

Lồng ngực Chiêm Đông Kình ăn luôn vài cái tát của cô, Tô Lương Mạt giống như gặp quỷ kéo chăn lên, cô chỉ lo che chăn bản thân, hai chân cũng từ phía dưới Chiêm Đông Kình rút ra, cô cuộn lại như cái bánh chưng, Chiêm Đông Kình liền như vậy lõa lồ giữa giường.

Continue Reading

You'll Also Like

269K 15.8K 17
"ဘေးခြံကလာပြောတယ် ငလျှင်လှုပ်သွားလို့တဲ့.... မဟုတ်ရပါဘူးဗျာ...... ကျွန်တော် နှလုံးသားက သူ့နာမည်လေးကြွေကျတာပါ.... ကျွန်တော်ရင်ခုန်သံတွေက...
4.1M 169K 63
The story of Abeer Singh Rathore and Chandni Sharma continue.............. when Destiny bond two strangers in holy bond accidentally ❣️ Cover credit...
1.4M 34.5K 46
When young Diovanna is framed for something she didn't do and is sent off to a "boarding school" she feels abandoned and betrayed. But one thing was...
844K 27K 68
"Real lifeမှာ စကေးကြမ်းလွန်းတဲ့ စနိုက်ကြော်ဆိုတာမရှိဘူး ပျော်ဝင်သွားတဲ့ယောကျာ်းဆိုတာပဲရှိတယ်" "ခေါင်းလေးပဲညိတ်ပေး Bae မင်းငြီးငွေ့ရလောက်အောင်အထိ ငါချ...