Trò Chơi Tình Ái - Thánh Yêu

By NganNhok1

523K 2.9K 375

Tên gốc: Nhã Ái Thành Tánh (惹爱成性) Tác Giả: Thánh Yêu Editor: Nhok Ngân Bạch Thố Bả... More

Trò Chơi Tình Ái - Thánh Yêu
Chap 1 - Nhiếp hồn.
Chap 2 - Rơi vào tay hắn
Chap 3 - Ép cung.
Chap 4 - Ở cùng nhau.
Chap 5 - Nửa đêm đuổi khỏi phòng.
Chap 6 - Uy hiếp tính mạng.
Chap 7- Đuổi cùng giết tận
Chap 8 - Giao dịch
Chap 9 - Tự cứu.
Chap 10 - Chơi đùa hắn một trận.
Chap 11 - Đêm nay có người ở bên.
Chap 12 - Ác mộng quấn thân
Chap 13 - Hắn là gì của cô?
Chap 14 - Cưỡng hôn
Chap 15 - Cởi đẹp hơn mặc
Chap 16 - Sa chân
Chap 17 - Tôi muốn cô, cho hay không?
Chap 18 - Véo ngực.
Chap 19 - Muốn tôi thay cô ra mặt sao?
Chap 20 -Nơi u tối
Chap 21 - Ném áo lót
Chap 22 - Chỉ điểm
Chap 23 - Động tay động chân nói chuyện
Chap 24 - Kình thiếu, nho nhỏ thú.
Chap 25 - Ngang ngạnh không bằng hắn.
Chap 26 - Cứu mạng
Chap 27 - Thủy Hỏa bất dung
Chap 28 - Thật sự không nhận ra sao?
Chap 29 - Bọn cầm thú
Chap 30 - Đêm đó, có đau không?
Chap 31 - Vẫn sót một viên đạn
Chap 32 - Chị em mà không giống như chị em.
Chap 33 - Trả thù
Chap 34 - Mượn súng giết người
Chap 35 - Lần nữa nhiếp hồn
Chap 36 - Nhốt vào lồng heo ngâm xuống nước.
Chap 37 - Anh muốn mạng của anh ấy, tôi liền muốn mạng của anh.
Chap 38 - Giả vờ thuận theo
Chap 39 - Chạy trốn
Chap 40 -Tìm đường sống từ cõi chết
Chap 41 - Hoắc lão gia đổi ý.
Chap 42 - Cô cũng bị véo ngực.
Chap 43 - Biết điều một chút để tôi hôn
Chap 44 - Tìm được Cha
Chap 45 - 50 Ý loạn tình mê, lấy cô làm điều kiện trao đổi. (1/3)
Chap 45 - 50 Ý loạn tình mê, lấy cô làm điều kiện trao đổi. (2/3)
Chap 45 - 50 Ý loạn tình mê, lấy cô làm điều kiện trao đổi. (completed)
Chap 51 - Cô là người của tôi. (part 1)
Chap 51 - Cô là người của tôi. (completed)
Chap 52 - Học bản lĩnh hầu hạ đàn ông. (Part 1)
Chap 52 - Học bản lĩnh hầu hạ đàn ông. (Part 2)
Chap 52 - Học bản lĩnh hầu hạ đàn ông. (completed)
Chap 53 - Chính thức trở thành người của hắn.
Chap 54 - Lần thứ hai, lần đầu tiên chân chính. (Part 1)
Chap 54 - Lần thứ hai, lần đầu tiên chân chính. (Part 2)
Chap 54 - Lần thứ hai, lần đầu tiên chân chính. (Completed)
Chap 55 - Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau. (part 1)
Chap 55 - Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau (part 3)
Chap 55 - Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau (part 4)
Chap 56 - Nhìn thấu, hung hăng trừng phạt.
Chap 57 - Lại giá họa cho hắn.
Chap 58 - Kích tình mãnh liệt (HOT)
Chap 59 - Thăm dò, cho cô cơ hội ra tay.
Chap 60 - Người của anh, trên người có đóng dấu sao?
Chap 61 - Ép cô giết người.
Chap 62, 63 - Sụp đổ.
Chap 62,63 - Sụp đổ. (Completed)
Chap 64 - Sự thật về cái chết, hắn quá độc ác.
Chap 65 - Người đầu tiên bị giết, là người phụ nữ đầu tiên của hắn.
Chap 66 - Bởi vì quan tâm em.
Chap 67 - Đầu độc.
Chap 68 - Đau lòng, hắn chẳng quan tâm.
Chap 69 - Loại trừ Thẩm Tâm Lê
Chap 70 - Vì em, chặt đứt một đốt ngón tay thì có sao. (Cao trào)
Chap 71 - Vì em, chặt đứt một ngón tay có làm sao (hạ)
Chap 72 - Ký văn tự bán thân
Chap73 - Hầu hạ anh đi.
Chap 74 - Tôi vắng mặt liền kiếm chuyện với người phụ nữ của tôi, muốn chết sao?
Chap 75 - Quà tặng liên tưởng đặc biệt nhất
Chap 76 - Tô Khang gửi thư
Chap 77 - Xé nát, đau lòng đoạn tuyệt rời đi. (Hay)
Chap 78 - Không muốn quay về.
Chap 79 - Tôi không yêu anh
Chap 80 - Đại án, lại muốn đẩy cô ra gánh tội thay (hay)

Chap 55 - Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau. (part 2)

2.8K 30 10
By NganNhok1

Editor: Nhok Ngan

Ánh mắt Tô Uyển yên ắng, cô đi theo Lưu Giản chưa được bao lâu, nhưng cô đã lún sâu như rơi vào hố bùn, không có thời gian giãy giụa, đem lòng mình hai tay dâng cho người đàn ông kia.

“Sau này, cô phải cẩn thận, nếu có thể hãy cố gắng rời đi.” Những lời này của Tô Lương Mạt là thật tâm, cũng không nghĩ đến những bất đồng trước kia, từ trong túi xách, Tô Uyển móc chìa khóa ra, đây là chìa khóa trươc đây Lưu Giản đưa cho cô. Thấy Tô Lương Mạt ngay cả chút vật tùy thân cũng không có lấy ra ít tiền nhét vào tay cô. “Chắc là có khách làm loạn, nhất thời sẽ không quay lại, sau khi cô rời khỏi đây, nhanh gọi taxi rời đi.”

“Tôi đi như vậy, cô làm thế nào?”

Tô Uyển đẩy Tô Lương Mạt ra ngoài, “ Tôi dù sao cũng là người của anh ấy, không có chuyện gì.”

Một chân của Tô Lương Mạt đã bước ra ngoài, bỗng nhiên lại xoay lại, “Tô Uyển, đợi nghe tiếng hắn trở lại cô hãy nằm lên sofa, nếu hắn hỏi, cô nói không biết tại sao ngủ quên mất.”

“Như vậy được không?”

“Có thể được.”

Tô Uyển thấy vẻ mặt Tô Lương Mạt không có ý đùa giỡn, lúc cô chạy đi, Tô Uyển vội vàng đóng cửa lại.

Không ngờ Lưu Giản trở lại rất nhanh, Tô Uyển vừa nằm xuống ghế sofa, đã nghe tiếng cửa răng rắc mở ra.

Lưu Giản quét mắt bốn phía, chẳng thấy bóng dáng Tô Lương Mạt đâu.

Hắn sải chân mấy bước liền tới ghế sofa, lại thấy Tô Uyển nằm ở đó không nhúc nhích, thật ra trong lòng cô ta khẩn trương muốn chết, nhưng vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ, cho đến khi Lưu Giản vỗ mặt cô, “ Tô Uyển?”

Ánh mắt của cô mông lung mở ra, Lưu Giản kéo cánh tay cô ngồi dậy, “Người đâu?”

“Em…” cô thật sự khó có thể mở miệng, nhưng vẫn cố gắng nói, “Em không biết, em mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.”

"Ngủ? " sắc mặt Lưu Giản ngưng đọng, “Em nhớ được cô ta làm gì em không?”

"Không nhớ rõ."

Lưu Giản đứng dậy, Tô Uyển ngẩng đầu nhìn gương mặt trầm tư của người đàn ông, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng lại không nổi giận với cô, hắn xoay người sắp đi ra ngoài.

Tô Uyển kéo cổ tay hắn, “Anh đi đâu?”

“Em đi về trước đi.”

Tô Uyển không khỏi đứng lên theo,  tay cô chặn trươc người Lưu Giản, trong mắt thấm đẫm bi thương cùng buồn bã chính cco cũng không phát hiện ra, “ Đừng đi, coi như là vì em.”

“Tránh ra.”

“Em không muốn.”

Lưu Giản đè lại bả vai cô, gằn từng chữ, “Được lắm, tối nay trở về nhà cô đi, sau này cũng đừng đến nữa.” Hắn đẩy Tô Uyển sang một bên, Tô Uyển lảo đảo mấy bước, lại xông qua ôm lấy hông hắn, “Em mới đi theo anh được bao lâu, anh đã chán em rồi phải không? Cô ta là em của em, anh đừng như vậy!”

Lưu Giản tháo tay Tô Uyển trước bụng hắn ra, “Cô quậy đủ chưa? Có thấy phiền không?”

"Chưa đủ!"

Lưu Giản đau đầu cau mày, phụ nữ con mẹ nó cũng thích trèo cao, được nâng niu một chút lại tưởng hắn nóng lòng muốn cưới được cô ta, hắn cùng Tô Uyển bất quá chỉ là vui đùa, ở đâu ra ươc hẹn này nọ, “Cô đi chết đi.”

Tô Uyển thấy hắn tung cửa ra, không cần đoán cũng biết đi đuổi theo Tô Lương Mạt.

Khu biệt thự Thanh Hồ Đường bao phủ trong bóng đêm, đèn rực rỡ vừa được thắp lên, bầu trời đen như mực hội tụ cùng một chỗ, Chiêm Đông Kình nghe Tống Các nói chuyện, ánh mắt ngó chừng đồnng hồ treo trên tường, dường như không yên lòng.

Hàn Tăng ngồi bên cạnh, trán may mấy mũi, lần này không giống như trước đây om sòm, chỉ yên lặng ngồi nghe.

Hai tay Chiêm Đông Kình hướng hai đầu lông mày, bên ngoài, Cùng Hiếu Đường một mực tìm Tô Lương Mạt, cứ như vậy để cô đi ra ngoài có thể gặp nguy hiểm hay không? Tính tình cô bướng bỉnh, còn quay đầu bước đi, lời nói của Tống Các  nửa câu hắn cũng không nghe lọt, Chiêm Đông Kình mệt mỏi phất tay một cái, “Các ngươi về trước đi.”

Tô Trạch từ trong phòng đi ra ngoài, nhìn thấy Hàn Tăng còn có chút e ngại, nó chạy từ từ đến bên Chiêm Đông Kình, “Chú, chị còn chưa về sao?”

Huyệt thái dương của Chiêm Đông Kình nhảy lên, đột nhiên gặp phải câu hỏi này trong lòng có chút bất an, bàn tay hắn xoa đầu Tô Trạch, “Chị đang còn làm thêm giờ, đã gọi điện thoại cho Tô Trạch ngủ sớm, sáng mai dậy sẽ thấy chị.”

Tô Trạch nửa tin nửa ngờ, nhưng dù sao là con nít, “Được rồi, chú ngủ ngon.”

Tống Các  cũng nhìn ra tối nay Chiêm Đông Kình không ngủ ngon được, hắn nháy mắt với Hàn Tăng, “Kình thiếu, vậy chúng tôi về trước.”

Hàn Tăng trải qua chuyện lần đó xong, nhất thời cũng không dám nói xen vào cái gì.

Chiêm Đông Kình đứng dậy đi tới cửa, hai tay hắn cắm vào trong túi quần, giữa lông mày chau  lên phiền não đã càng ngày càng rõ ràng, có gì đáng lo chứ, hắn thầm mắng trong miệng, không quay đầu lại đi ra ngoài, bóng người từ từ dung nhập vào ánh trăng.

Nơi cô có thể đến cũng không nhiều, Chiêm Đông Kình gọi điện thoại cho trại an dưỡng trước, xác định cô không có ở đó.

Lái xe đến nhà cô cũng không có ở đó, chỉ đành phải lang thang khắp phố tìm, gọi điện thoại cho cô không ai bắt máy.

Tô Lương Mạt chạy ra khỏi Ngu Nhạc Thành (nghĩa là đô thị giải trí) đang đứng đón xe bên đường, nhưng trên dường qua lại chỉ là vài chiếc xe sang, dường như đường bị chặn hết rồi, xe taxi không vào được, cô sợ Lưu Giản âm hồn bất tán, cũng không dám ở lại lâu, chạy bộ theo dòng xe biến mất.

Chiêm Đông Kình cố tình muốn tìm người, không phải chỉ là chuyện phất tay sao, hắn giao cho Tống Các xếp người canh chừng ở nhà Tô Lương Mạt, người hắn sai Tống Các sắp đặt để canh chừng nhà cô, vốn dĩ đã rút, nhưng có người báo hôm nay thấy Tô Lương Mạt ở phía ngoài khu dân cư lên xe Lưu Giản, dù cho không thấy rõ người đàn ông bên trong, nhưng biển số xe sẽ không nhận lầm.

Tô Lương Mạt căng chân chạy như điên, cô nghe tiếng xe phía sau đuổi theo điên cuồng gào thét, nhưng ngay cả thời gian quay đầu lại cô cũng không có, ngay cả một bước cũng không thể ngừng, chứ nói chi là thuê xe, phía sau, mấy chiếc xe song song chiếm đường, Tô Lương Mạt chỉ có thể đi phía trước, không thể lui về phía sau.

Giầy trẹo sang một bên suýt nữa ngã nhào, Tô Lương Mạt khom lưng đem giầy cỡi xuống, không phải là cô muốn đi chân không, mà hoàn toàn không có thời gian mang lại.

Tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, năm đó, Tô Lương Mạt bị thầy giáo dùng thành tích tốt nghiệp trung học ép buộc cũng không thể chạy nhanh như vậy, xe Lưu Giản đi đầu, ánh sáng từ đèn pha soi rõ từng cử chỉ của cô.

Tô Lương Mạt thật sự chạy hết nổi rồi, cô tê liệt ngã xuống ở ven đường, không thở ra hơi, sắc mặt trắng bệch.

Mấy chiếc xe tạo hinh vòng cung quay xung quanh cô, Lưu Giản còn chưa xuống xe, ánh đèn chói mắt bao lấy thân thể run rẩy của cô, Tô Lương Mạt giương tầm mắt lên, ánh mắt hung hăng ngó người đàn ông ở ghế lái.

Lưu Giản mở mui xe ra, đứng lên, trên cao nhìn xuống, “Cô chạy nữa đi.”

Tô Lương Mạt chẳng thèm ngó tới, lạnh lùng nói, “Nếu anh không chạy chiếc xe dởm này, nói không chừng chẳng đuổi kịp tôi.”

“Có chút thú vị nha.” Lưu Giản lấy tay nhấn kèn, lòng bàn chân Tô Lương Mạt vô cùng đau đớn, cô nhìn ngắm bốn phía, thỉnh thoảng cũng có xe chạy qua, nhưng dường như không ai dừng lại, nhiều lắm chỉ tò mò nhìn một cái, cô đứng dậy, Lưu Giản hướng bên cạnh gật đầu, “ Tự mình leo lên.”

Một trận bén nhọn thanh âm từ xa đến gần, nhanh chóng tới, ánh đèn mạnh mẽ làm người ở đây không ứng phó kịp, Lưu Giản giơ cánh tay lên cản mắt, Tô Lương Mạt nhân cơ hội thoát khỏi tầm mắt của bọn họ tiếp tục chạy về phía trước, cô vung hai tay hét lên, “ Cứu mạng!”

Ngũ quan người đàn ông trên xe cũng đắm chìm trong ánh trăng nhu hòa, nhưng chút nhu hòa này không làm hắn buông lỏng căng thẳng. Cứu mạng? Cũng biết kêu cứu rồi sao.

Tô Lương Mạt không thấy rõ  người bên trong xe, chỉ có hi vọng làm cô không đàng lòng buông tha, đối phương chợt dẫm thắng xe, trong lòng cô mừng rỡ, đập vào mắt chỉ có người đàn ông mặc áo trắng, ở nơi lạnh lẽo trong bóng tối này, màu săc kia nổi bật cực hạn.

Hắn đẩy của xe đi xuống, Tô Lương Mạt chạy đến, có thể thấy rõ chỗ ngồi của đối phương, cô chợt dùng bước chân, lúc này mới nhận thấy là Chiêm Đông Kình.

Phía sau dường như truyền đến tiếng thét, Tô Lương Mạt không chút nghĩ ngợi xông về phía trước, Chiêm Đông Kình đối với động tác đột nhiên này của cô có chút giật mình, cô dùng sức vọt vào trong lòng ngực Chiêm Đông Kình, cả người đều rung rẩy, hai tay giống như dây leo cuốn lấy lưng hắn không tha.

Cánh tay Chiêm Đông Kình vòng trên người cô, ánh mắt chống lại Lưu Giản đứng trong xe, Tô Lương Mạt ở trong lòng ngực của hắn kịch liệt thở dốc, hắn không khỏi cảm thấy an lòng, Chiêm Đông Kình kéo tay Tô Lương Mạt vào trong xe,

“Đi!”

Mấy người đi theo Lưu Giản thấy Chiêm Đông Kình, mọi ánh mắt đỏ lên, “Nhị ca!”

Tô Lương Mạt ngồi vào ghế lái phụ, Chiêm Đông Kình đóng sầm cửa xe, xe nhanh chóng de xe lại, cô thấy Lưu Giản ngồi lại trong xe, tay Chiêm Đông Kình đẩy cô, “Thắt chặt dây an toàn.”

Lưu Giản không ra mặt, tự mình rời đi.

Mấy chiếc xe ban đầu đi theo bỗng nhiên tăng tốc, Chiêm Đông Kình đánh cua thật lớn, Tô Lương Mạt khó nén khẩn trương, chỉ thấy Chiêm Đông Kình lấy một khẩu sung không biết từ đâu ra đưa cho cô, “Cầm lấy.”

Tô Lương Mạt hiểu được, Cùng Hiếu Đường vẫn muốn trừ khử Chiêm Đông Kình, xem tình hình là sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, “Anh không mang người đến sao?”

Chiêm Đông Kình mím môi thật chặt, ánh mắt chú ý đến chiếc xe phía sau bám mãi không tha.

Đùng!

Continue Reading

You'll Also Like

4.3M 236K 49
"Stop trying to act like my fiancée because I don't give a damn about you!" His words echoed through the room breaking my remaining hopes - Alizeh (...
257K 17.9K 55
ABHIMANYU RATHORE :- Rude , workaholic CEO of Rathore Empire .Devilesing hot , every girls drools over him .But loves his family to dearest . . SAKS...
10.1M 637K 167
What will happen when an innocent girl gets trapped in the clutches of a devil mafia? This is the story of Rishabh and Anokhi. Anokhi's life is as...
788K 34.4K 57
"Mujhe jhelna mushkil hai nader," she said with a smile while her gaze was fixed on the table. ("It's difficult to tolerate me, Nader") "Main jhel l...