[NC17]Luôn Yêu và Hận [2Hyunv...

By _Huyenanhyb_

35.2K 945 27

Chuyển ver ạ More

Giới thiệu tí :))) hihi
Mở đầu...
Chương 1: Đừng mơ rời khỏi anh
Chương 2: Sai Lầm Không Nên Phạm
Chương 3: Nên Bù Đắp Như Thế Nào?
Chương 4: Người Đàn Ông Ác Ma
Chương 5: Sỉ Nhục
Chương 6: Sự ra đi của Hara
Chương 7: Lần Đầu Tiên Khó Khăn
Chương 8: Lần Đầu Tiên Khó Khăn (2)
Chương 9: Ngoài quan hệ giường chiếu cô chả là gì
Chương 10: Thế Giới Của Anh
Chương 11: Chờ Đợi
Chương 12: Thoả Mãn Tôi, Tôi Đồng Ý Với Cô
Chương 13: Thoả Mãn Tôi, Tôi Đồng Ý Với Cô (2)
Chương 14: Thoả Mãn Tôi, Tôi Đồng Ý Với Cô (3)
Chương 15: Hyuna được về nhà
Chương 16: Một Lần Cuối
Chương 17: Chủ Nhân của nhà họ Jang
Chương 18: Cha Con
Chương 19: Trừng Phạt
Chương 20: Hóng Gió
Chương 21: Một Cái Nhấc Tay
Chương 22: Bạn Bè?
Chương 23: Giấc Ngủ An Lành
Chương 24: Người Phụ Nữ Không Liên Quan Đến Năm Tháng
Chương 25: Giao Phó
Chương 26: Thì Ra Là Như Vậy
Chương 27: Phần Thưởng,cho Cô Thế Nào?
Chương 28: Năm Tháng Đi Qua, Cảnh Người Còn Mất
Chương 29: Sống Khó Khăn, Chết Cũng Khó Khăn
Chương 30: Tự Do Ở Nơi Nào?
Chương 31: Nhà (1)
Chương 32: Nhà (2)
Chương 33: Tâm sự Của Yoseob
Chương 35: Một Loại Trừng Phạt Khác Sao?
Chương 36: Thế Đặc Quyền Như Thế Này Sao?
Chương 38: Đi Dạo siêu thị
Chương 39: Công Chúa Trong Mơ
Chương 40: Em Gái
Chương 41: Ai Tới Cứu Cô?
Chương 42
Chương 43: Trái Tim Đau Xót
Chương 44: Không Thể Làm Được

Chương 37: Có Thể Không Đi Sao?

386 11 0
By _Huyenanhyb_

Chương 37: Có Thể Không Đi Sao?

Người nào? Sau khi nghe âm thanh của yoseob Hyuna tỉnh táo lại mở mắt ra, những người lãnh đạo của trường học lúc nãy đứng ở đây đều không còn một ai, họ đã đi hết rồi?

Suy nghĩ lại một tí thì vừa rồi lúc bọn họ thân thiết không có bị người khác nhìn thấy? Thì ra là anh không để cho người khác thấy, không để cho cô xấu hổ, Hyuna nghĩ đến đây thì cảm thấy an lòng một chút.

“Anh ta đâu rồi?”

Hyuna ngượng ngùng nhìn xung quanh, cũng không thấy những người khác, một màn vừa rồi Yoseob nhất định là đã nhìn thấy? Cô không biết vì sao Hyunseung phái những người bên cạnh anh đi theo cô, cô không dám hỏi. Cô là một cô gái có da mặt mỏng cho dù đã theo Hyunseung sáu năm , chuyện nên làm thì cũng đã làm nhưng mà ở bên ngoài thân thiết nhất là còn ở trước mặt người đàn ông khác, cô thấy xấu hổ.

Sân trường vắng vẻ gió lạnh thổi làm lá rụng đầy, cảnh càng thêm vắng không giống vừa rồi náo nhiệt như vậy, giống như một giấc mộng.

"Chủ nhân ở trên xe chờ tiểu thư."

Yoseob vẫn dùng giọng điệu tỉnh táo đứng cách Hyuna khoảng một mét không hề bước đến thêm nửa bước nữa.

Hôm nay Hyuna mặc một bộ quần áo màu trắng, áo lông cừu, suối tóc dài gần đến bắp đùi, giống như không chịu nổi trời trời rét, một bóng dáng tinh tế xinh đẹp, như hoa sen mới nở dung nhan thanh lệ thoát tục, đôi môi có chút sưng đỏ, mỹ lệ rung động lòng người.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, là người của chủ nhân của anh. Yoseob đã sớm hiểu điều này, tư lòng của anh sớm bị chủ nhân nhìn ra nhưng anh ngược lại không nói ra mà để cho anh theo bên cô, anh biết rõ chủ nhân lần này đối với anh là xuống tay lưu tình nếu không anh sẽ không còn xuất hiện ở trước mặt của chủ nhân.

Yoseob hiểu may mắn của mình, điều duy nhất anh có thể làm là bảo vệ tốt người con gái này.

Nếu như năm đó tiểu thư không có gặp chuyện không may, cũng cùng tuổi với cô ấy? Chủ nhân đối với Hyuna tiểu thư có thể yêu mến lâu như vậy sao? Nếu như có thể, với anh không phải là chuyện không tốt, nếu không thể thì hành động của chủ nhân bây giờ quá không bình thường.

Hyuna nhìn bóng lung yếu ớt, lòng anh trĩu nặng như có cái gì đó khóa lại.

Hyuna đi đến bên cạnh xe, thấy Hyunseung đã ngồi bên trong rồi, Yoseob mở cửa chiếc xe phía sau, cô tự mình ngồi vào chiếc xe ở phía trước.

Thấy cô đã quay trở lại xe, Hyunseung không có nhìn cô một cái không nói không rằng chỉ lẳng lặng theo dõi vào màn hình chiếc laptop. Thấy anh như vậy Nhược Tuyết biết anh đang xử lý công việ mà công việc của anh cô nghe cũng không hiểu chỉ có ngồi yên lặng bên cạnh không hề lên tiếng.

"Thị trường chứng khoán Tokyo gần đây có chút biến động.” Vẫn nhìn chằm chằm vào laptop trước mặt Hyunseung mở miệng nói.

"Chủ nhân, Jungyun đã chạy trốn tới Tokyo." Hàng ghế phía trước truyền tới một giọng nam xa lạ, Hyuna kinh ngạc ngẩng đầu phát hiện cô chưa từng gặp qua người đàn ông này, cô để ý thấy đầu nhẹ nhàng cúi, giọng nói linh hoạt, ngũ quan thật sau giống như được điêu khắc, chỉ là trên mặt đầy khi lạnh lẽo cũng giống như Hyunseung không hơn không kém chút nào.

"Bản lĩnh của hắn không có cao như vậy." Hyunseung nhàn nhạt nói ra.

"Gần đây,Zelo vẫn sống ở trong nước." Người đàn ông kia dừng một chút rồi tiếp tục nói: “ Chỉ là trong thời gian ngắn vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta”

"Giám sát kỹ một chút không để cho Jungyun có cơ hội trốn thoát.”

"Vâng"

Ngoài khu vực Đông Nam Á rộng lớn, Tony đối với Tokyo vẫn thèm muốn chỉ là có ia đình ở đó, một chút hắn cũng không có cơ hội. Hiện tại thừa dịp  trở về nước, hắn liền thừa cơ hành động. Nhưng hắn lại không dám lộ liễu đắc tội với Nghiêm gia, cho nên mượn tay Jungyun muốn chia một chén canh. Nhưng làm sao có thể để cho hắn làm loạn được? Trước tiên không nói đến Zelo có phải là một đối thủ lớn hay không, là bạn tốt của Nghiêm Quân Hạo, anh cũng sẽ không ngồi im nhìn JunHyun làm loạn.

Xem ra lần trước bên cảnh sát không có làm được gì JunHyun! Không phải Giang Hạo Nhiên nói tình thế bắt buộc sao? Xem ra vận số của hắn khá tốt! Lại để cho hắn chạy đến Nhật Bản.

“Muốn ăn ở đâu?” Hyjnseug sau khi giao phó xong, đóng chiếc laptop kia lại.

Anh đang hỏi cô sao? Hyuna giương mắt, có chút không thể tin được anh lại nói ra những lời như vậy. Khóe mắt nhìn ra bên ngoài, giống như không phải đường về nhà. Vậy anh muốn đưa cô đi đâu?

"Bữa trưa muốn ăn ở đâu?” Lời của anh khó hiểu vậy sao? Là do anh biểu đạt không rõ?

"Không cần, trở về nhà ăn là được rồi." Ý này là muốn nói cùng cô ra ngoài ăn trưa sao? Bọn họ không có trở về nhà? Khiếp sợ không nhỏ, Hyuna cảm thấy chính mình có chút không chịu nổi. Cho tới bây giờ không hề nghĩ đến, muốn cùng người đàn ông này xuất hiện trước mặt mọi người, hôm nay đến trường đã là một ngoại lệ?

Huống chi, hai người bọn họ đi ăn cơm cùng nhau như thế có phải rất kỳ lạ không? Lạ nhất là Hyunseung không giống loại đàn ông có thể bồi nữ nhân dùng cơm.

"Đi ăn ở nơi nào?" Anh lần nữa hỏi

"Không muốn đi, vậy thì. . . . . . về nhà." Thanh âm bỗng chốc giảm xuống mấy phần.

Anh dùng ánh mắt nói cho cô biết, về nhà sẽ không phải ăn cơm đơn giản như vậy, cô đã biết tình hình, cảm giác gương mặt của mình như muốn đốt cháy, không dám nhìn anh, không thể làm gì khác hơn là cuối đầu tuy nhiên cũng không biết vì sao lần đầu tiên trong đời ở trước mặt anh cô cảm thấy mình có chút dũng khí.

Có lẽ, thái độ hôm nay của anh quá tốt, có lẽ cô đã yên lặng quá lâu, thế nhưng đối với lý do là người đàn ông chiếm thân thể cô thì cũng không lý giải được.

là hắn hôm nay thái độ quá tốt, có lẽ, là nàng tịch mịch quá lâu, thế nhưng đối với xâm chiếm thân thể mình nam nhân sinh ra cái loại đó không thể lý giải lệ thuộc vào.

"Tôi không biết. Cũng có thể." Hyuna đỏ mặt ngẩng đầu lên, lần đầu tiên dám cùng anh đối diện nhìn thẳng vào mắt nhau. Nhưng lập tức cô lại cúi đầu.

Kết quả, anh không những đưa cô đi ăn bữa trưa, mà còn đưa đến nơi cửa hàng, khu vực phồn hoa nhộn nhịp nhất.

"Tôi không muốn đi lên." Lưu tuyến nhìn cảnh đẹp bên đường, bên ngoài người đi thật náo nhiệt, luôn luôn ở trước mặt Hyunseung không dám nỏi nửa câu nhưng không biết giờ phút này cô lại lấy đâu ra can đảm để cự tuyệt anh.

"Không lên?" Hyunseung giống như không dám tin vào lời cô đang nói? Không muốn lên? Cho phép cô nói không sao? Anh đem cô đến đây là có mục đích.

"Tôi không muốn đi lên, được hay không?" Hình như ý thức được giọng nói của mình có chút lớn, tại thời điểm câu nói vừa rồi Hyuna lập tức hạ giọng xuống, trở về một cô vợ nhỏ có muôn vàn uất ức. Tại sao cô lại quên mất anh ta là ai chứ? Anh ta chỉ cần cho cô ba phần màu sắc là cô có thể mở được xưởng nhuộm.

Nhưng là, nhiều năm trôi qua cô chưa bao giờ ra khỏi cửa, thấy nhiều người ở trước siêu thị , cô có chút lo sợ.

"Cứ nói đi?" Không để ý tới cô nữa, thủ hạ của anh đã mở cửa xe, không biết từ lúc nào vốn là công ty bách hóa náo nhiệt như thế giờ lại vắng vẻ đến nỗi có thể giăng lưới bắt chim.

"Còn không mau ra?"

Hyunseung xuống xe thấy Hyuna còn đang ngẩn người, ném một câu sau đó liền đi thẳng vào.

"Tiểu thư, xuống xe thôi. Chủ nhân đã vào." Từ một chiếc xe khác, Yoseob bước xuống thúc giục Hyuna. Mặc dù tâm tình chủ nhân hôm nay không tệ nhưng vẫn không nên chọc giận đến giới hạn của người, bởi vì không ai biết giới hạn thấp nhấp của anh ở nơi nào.

Continue Reading

You'll Also Like

292K 11.6K 97
WE ARE... CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA (We are... คือเรารักกัน) Tác giả: Parawee Độ dài: 77 chương "Lần đầu gặp gỡ chẳng có tí ấn tượng nào, như...
248K 7.4K 20
[ Edit - Đam mỹ/ Thô Tục ] Giải Cứu Cửa Hàng Sextoy Hán Việt: Trực Bá Ngoạn Phê Dã Năng Vãn Cứu Dụng Phẩm Điếm Mạ Tác Giả: A Nhược Tình trạng bản g...
25.3K 4.3K 41
__Vị các món ăn chị đều nếm được vậy tình yêu của em và chị có mùi vị gì đây, đầu bếp của chị? - Trang Pháp __Idol của em ơi, chị cứ nếm thử đi thì b...
230K 6.2K 10
Tác giả: Tưởng Hát Dụ Nê Ba Ba Hán Việt: Hoàn vị hắc hóa tựu tiên bị chủ giác doi phôi liễu Số chương: 26 chương Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, 1x1...