Trọng sinh gặp chàng

By NgocHa772004

1.5K 77 5

Nội dung truyện Trọng sinh gặp chàng Nội dung truyện : Trọng sinh gặp chàng (bản sửa truyện Trọng sinh nên du... More

*Chương 1*
*Chương 2*
*Chương 3*
*Chương 4*
*Chương 5*
*Chương 6*
*Chương 7*
*Chương 10*
*Chương 9*
*Chương 11*
*Chương 12*
*Chương 13*
*Chương 14*
*Chương 15*

*Chương 8*

74 3 0
By NgocHa772004


Y Nguyệt không nói gì chỉ bước đến bên ngựa, ngồi lên yên cương thúc ngựa chạy đi. Không quên nói với Hắc Thiên đang ngẩn ở đó.

"Cáo từ!" Hắn giật mình nhìn nàng nói với theo.

"Chúng ta sẽ gặp lại chứ?"

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (Có duyên gặp mặt thì ngàn dặm cũng sẽ gặp lại)." Nói xong nàng thúc ngựa chạy như gió ra khỏi cánh đồng cỏ, hắn cũng lên yên cương ngựa chạy theo hướng nàng đi. Gạt bỏ cái suy nghĩ nàng là ai, mà chỉ biết chạy đuổi theo.

Chưa băng qua cánh rừng thì hoàng hôn đã buông xuống, tối hôm nay nàng đành phải qua đêm ở trong rừng. Y Nguyệt xuống yên ngựa và đi nhặt củi mang về, đánh lửa để sưởi ấm. Hắc Thiên nhìn nàng từ xa, khẽ lắc đầu không ngờ nàng lại có can đảm qua đêm trong rừng một mình. Hắn không hiểu tại sao trong lòng mình lại lo sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm khi qua đêm ở trong rừng nên đã tìm chỗ không xa mà ngồi, hắn nhìn nàng đang ngẩn ngơ nhìn ánh lửa đang nhảy múa trong màn đêm mờ ảo. Sau đó dựa vào gốc cây sau lưng, ngước đầu lên nhìn bầu trời đầy sao tựa như mọi thứ không hề tồn tại.

Bất tri bất giác nàng nở một nụ cười thật lòng, hắn ngẩn ngơ nhìn nàng cười mà tim lỡ đập một nhịp. Đúng khi nàng cười vô cùng đẹp! Thế mà Tư Hạo lại chẳng biết quý trọng, lại khinh bỉ, xem thường nàng. Để rồi...

Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, nàng liếc đến nơi có ánh mắt đang nhìn mình thì thấy hắn. Trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng gương mặt thì vẫn bình tĩnh vờ như không nhìn ra gì. Trong lòng thì lại nghi ngờ hắn theo mình đến đây, suy nghĩ cách cắt đuôi của Hắc Thiên. Hắn đoán nàng đã biết hắn theo nàng nhưng trên mặt nàng lại không có bất kỳ biểu hiện gì, lòng thầm khen tài che giấu của nàng thật giỏi.

Thời gian dần dần trôi, ánh lửa tắt dần... rồi tắt hẳn, khi ánh nắng đầu tiên của buổi ban mai chiếu lên khuôn mặt thiên thần của nàng. Khẽ chớp động đôi mi như tranh vẽ, từ từ mở đôi mắt trong suốt. Vươn vai đứng dậy, nàng lấy khăn ra lau mặt. Nhìn về phía hắn, thấy đôi mắt Hắc Thiên vẫn nhắm chặt. Nàng nhanh chóng lên yên ngựa, chạy băng ra khỏi khu rừng.

Một khắc khi Y Nguyệt nhìn Hắc Thiên, hắn đã tỉnh dậy từ lâu nhưng vờ ngủ. Nàng thúc ngựa rời đi hắn cũng đã chuẩn bị đi, chạy theo hướng của nàng đi. Hắn đoán nàng sẽ vào một ngôi làng gần đây.

Thấy xa xa có một ngôi làng, nàng thúc ngựa chạy thật nhanh đến. Y Nguyệt nhìn thấy một quán trọ vội vào thuê phòng, không quan tâm những ánh mắt của mọi người nhìn mình. Bước nhanh đến phòng, nàng vội lấy y phục bước vào phòng tắm. Đã một ngày rồi nàng không tắm rửa sạch sẽ, trong người cảm thấy khó chịu. Ai mà chẳng biết nàng mắc bệnh sạch sẽ a! Khi nàng lên phòng chưa lâu, Hắc Phong cũng bước vào và thuê phòng đối diện lấy Y Nguyệt.

Sau khi tắm xong, Y Nguyệt vui vẻ hẳn. Nàng vận bộ hồng y, điểm ít trang sức trang nhã lên. Nàng bước xuống, biết bao ánh mắt nhìn nàng. Có tên nam nhân đứng trước mặt nàng, lỗ mãng nói.

"Mỹ nhân, nàng có biết với cái nhan sắc diễm mỹ tuyệt luân (xinh đẹp tuyệt trần) đã làm tim bổn công tử ta rung động. Mỹ nhân nàng đồng ý làm thê tử ta chứ?" Bọn thuộc hạ của hắn cười lớn, đập bàn, hò hét nói.

"Chúng ta sắp có đại tẩu rồi."

"Chúc mừng đại ca."

"Đại ca tuyệt vời."

"Ả ta nhờ nhan sắc mới được đại ca coi trọng."

-"..."

Hắc Thiên đứng trên lầu nhìn cảnh tượng này định xuống giúp nàng, chân còn chưa nhấc lên đã nghe thanh âm trong trẻo, lạnh lẽo của nàng vang lên.

"Vị công tử đây xin thỉnh tự trọng, ta không biết công tử là ai và ta không muốn biết. Nhưng công tử đây bảo muốn lấy ta về làm thê tử, sợ không đủ tư cách để đứng trước phủ của ta. Ta và công tử chỉ mới chạm mặt lần đầu tiên trong đời, thế mà công tử lại mở miệng nói muốn lấy ta dễ dàng như vậy thế công tử đây chính là yêu nhan sắc của ta nên mới muốn lấy ta. Thanh xuân chỉ một thời, vậy khi ta không còn thanh xuân thì chả phải công tử cũng sẽ vứt bỏ ta như món đồ đã sử dụng rồi ư?"

Bọn thuộc hạ hắn há hốc mồm nhìn nàng, từ khi đi theo đại ca đến nay đây là lần đầu tiên có người dám nói với đại ca như thế. Một tên quát Y Nguyệt.

"Ả tiện nhân kia, sao ngươi dám nói như thế với đại ca chứ hả?"

"Đúng đó!"

"Tiện nhân!"

"Ngươi nghĩ ngươi cao quý lắm hay sao?"

-"..."

"Câm!" Nam nhân đó hét lên, mọi người trong quán đều đứng lên thức thời nhường chỗ cho bọn họ.

"Cô nương cho bổn công tử xin lỗi, nàng sao lại nghĩ bổn công tử sẽ đối xử với nàng như thế?" Hắn ta dịu dọng nói.

"Lý trí, sự hiểu biết, trực giác của bổn tiểu thư biết như thế. Bổn tiểu thư muốn đi dạo không rảnh so đo với các người. Hừ!" Y Nguyệt nghiêm mặt, kiêu ngạo, ngẩng cao đầu lên bước đi, trên môi thủy chung vẫn nụ cười nhạt nhưng lần này lại khiến cho người khác cảm thấy nguy hiểm. mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm áo bọn người đó, như có áp lực vô hình khiến người khác thở không thông chỉ muốn thần phục nàng. Nàng bước đi ung dung, tà áo hồng phấp phơ bay theo bước chân của nàng, thanh thuần, đẹp tựa thiếu nữ bước ra từ tranh vẽ. Không biết bao nhiêu tiếng hít khí lạnh, ánh mắt si mê dõi theo nàng cho đến khi nàng bước ra ngoài.

"Nàng đừng cứ không biết thức thời, rượu mời không uống mà lại uống rượu phạt." Hắn ta chợt tỉnh lại sau u mê mà lạnh nhạt, kiêu ngạo nói. Nàng không quan tâm đến lời đe dọa của hắn, cứ bước ra khỏi quán trọ. Mọi người ngạc nhiên nhìn nàng, có hâm mộ, có thương hại, có giễu cợt, có đồng cảm. Hắn ta nhìn nàng rời đi, lòng tức giận không thôi. Lớn tiếng quát.

"Các người còn không mau đi, ngốc ở đó làm gì?"

Bọn chúng cuối đầu, bước theo hắn ra khỏi quán trọ đi theo vị cô nương kia. Chủ quán thở phào nhẹ nhõm, Hắc Thiên không yên lòng đuổi theo sau. Hắn chẳng biết tại sao mình phải đi theo nàng, có lẽ vì Y Vũ đi. Thấy Y Nguyệt rẽ vào một ngã cụt tăm tối, bọn chúng chặn lại. Tên đại ca của chúng lỗ mãng nói.

"Mỹ nhân! Không muốn cũng không sao, nhưng ta muốn thì nàng phải nghe lệnh."

Y Nguyệt cho hắn ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, cười chế giễu nói.

"Ngươi! Ha...ha, ngươi nghĩ mình đủ tư cách hử? Vô liêm sỉ, sao ngươi không đi chết đi cho bớt chật đất."

"Làm sao ta có thể chết, nàng cứ cười đi một lát ta sẽ cho nàng nằm dưới thân ta mà khóc xin tha." Hắn nói.

"Bốp" một tiếng tát giòn tan vang lên, bọn thuộc hạ lạnh run. Nghe tên nam nhân gằn từng tiếng nói.

"Tiện nhân...A..."

Nàng khinh bỉ nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo cho người khác nghĩ nàng là quỷ hiện hồn.

"Ngươi mà cũng dám thách thức ta, sỉ nhục ta. Từ nhỏ cho đến lớn chưa ai dám nói ta như vậy, hôm nay ngươi thật lớn mật dám nói thế với ta."

Mặc cho hắn la đau, nàng vẫn cứ tiếp tục bẻ cánh tay hắn. Đám thuộc hạ không muốn đại ca bị thương nên đều xông lên, Hắc Phong định bay đến giúp nàng nhưng một lần nữa chưa kịp nhấc chân. Nàng lại cho hắn một kinh hỉ, người lên bao nhiêu đều bị lá trúc tưởng chừng vô hại của nàng giết chết chỉ trong một nháy mắt. Một tay thuần thục phóng lá trúc, tay kia không tha cho hắn cứ việc bẻ hết tất cả ngón tay của hắn. Trong vài khắc nàng đã hạ hết bọn thuộc hạ, tay kia cũng đã bẻ gãy năm ngón tay của hắn. Giọng nói lạnh lẽo đến rợn người, gương mặt thiên thần đã trở lại là một con ác quỷ khát máu người.

"Nếu ngươi thích trải nghiệm cảm giác ân ái đến như vậy thì... bổn tiểu thư sẽ thành toàn cho ngươi trước khi chết nga! Xem như tích chút công đức đi a!"

"Ngươi...ngươi muốn làm..." Thấy trong tay nàng không biết từ khi nào đã cầm lọ thuốc từ từ đến bên hắn, chưa nói hết câu đã bị nàng đổ lọ thuốc vào miệng. Sau đó nàng nhìn quanh chỉ một tên thuộc hạ của hắn, sau đó lạnh nhạt nói.

"Lại đây." Hắn bước đến bên nàng trong mắt đầy lo sợ. Nàng đưa một lọ thuốc khác đến trước mặt hắn bảo.

"Uống còn không thì..." Tiện tay ném một lá trúc về tên thuộc hạ vừa mới bò dậy, bị lá trúc đâm qua tim. Hắn ngã xuống, tên thuộc hạ trước mắt nàng cảm thấy vị cô nương quá mức tàn nhẫn rồi đi. Mồ hôi lạnh chảy ước đẫm sau lưng, Hắc Thiên nhìn Y Nguyệt giết người không chớp mắt, lòng thầm than. Vị cô nương này không nên chọc vào, nếu không thì mình chết khi nào và ra sao cũng không biết.

Tên thuộc hạ thấy Y Nguyệt vẫn còn đưa lọ thuốc trước mặt mình, miễn cưỡng cầm lên uống. Chất lỏng từ miệng hắn tràn ra, ý thức tên đại ca kia vừa mất. Trong mắt tràn đầy dục vọng, thấy Y Nguyệt vội lao tới, chưa chạm được vào người thì đã bị Y Nguyệt đá lại gần tên thuộc hạ đứng ngây ở đó, như hiểu ra thứ mình vừa uống là gì. Y Nguyệt đi qua tên thuộc hạ đang dần dần chìm trong dục vọng, liếc mắt khinh bỉ nói.

"Bổn cô nương ta như đã nói sẽ không giết các ngươi, ta chỉ cho ngươi uống loại xuân dược mà ta đã tạo ra. Nhưng đã thêm một nguyên liệu khiến cho hai ngươi ăn xong một lần liền nghiện, cứ muốn ăn hoài cho đến chết thì thôi. Ha...ha đây là cái giá phải trả cho dám đắc tội Y Nguyệt ta đây." Nàng cao ngạo bước đi trong lúc hai tên kia đang ân ái. Một số tên còn sống, sau khi nghe nàng nói xong sợ run lên, thề đem cái tên Y Nguyệt này xếp vị trí thứ nhất người không thể đắc tội. Hắc Thiên nhìn nàng thật không biết nàng có phải là nữ nhi hay không? Nếu là nữ nhi con nhà quyền quý sao lại mạnh mẽ, giỏi võ, tàn nhẫn đến như vậy? Không phải nên ở trong phủ học cầm, kì, thi, hoạ hay sao? Y Nguyệt nàng sao lại cho ta nhiều kinh hỉ đến như vậy chứ?

Continue Reading

You'll Also Like

163K 4.9K 144
Part 1 of "The Hunter's Gonna Lay Low" Introduction: Hunter Cha Eui-jae, who was dispatched to seal a rift that appeared over the West Sea, was flung...
551K 18.7K 144
Read and find out...
4.3M 286K 61
"Why the fuck you let him touch you!!!"he growled while punching the wall behind me 'I am so scared right now what if he hit me like my father did to...
149K 4.2K 40
I was taught from birth, through force, how to be perfect for him, how to obey everything he said, and how to be his devoted follower. I was being pr...