Editor: Quyên Phan
Beta-er: Nhok Ngân
Chap 14 – Cưỡng hôn
Hàn Tăng cùng Tống Các lần lượt bước đến.
Tống Các đưa tay ra chào hỏi cô, “Tô tiểu thư.”
Tô Lương Mạt đối với hắn vốn có ấn tượng không tốt, thấy Tô Lương Mạt sắc mặt trở nên kém đi, Vệ Tắc lập tức kéo tay cô lại, đem cô che chở ở sau lưng, “Chiêm Đông Kình, đừng tưởng rằng ở Ngự Châu anh có khả năng một tay che trời, sau này làm người tốt nhất nên khiêm tốn một chút, nếu không người đầu tiên tôi bắt chính là anh!”
“Thằng nhãi ranh, mẹ nó, mày nói gì hả?” Hàn Tăng làm sao có thể nhịn được khi người khác nói Chiêm Đông Kình như vậy, “Mày ra đường nên coi chừng kẻo chết không được tử tế.”
Ánh mắt Vệ Tắc chăm chú chiếu vào người Chiêm Đông Kình, “Chỉ với những lời anh vừa nói, tôi có thể ngay lập tức bắt các anh về cục cảnh sát.”
Chiêm Đông Kình chậm rãi mở bao tay da, “Nên nhớ tuy rằng anh là cảnh sát anh có quyền bắt người, nhưng phàm làm việc gì cũng cần phải có chứng cớ, đằng này không có nhân chứng, vật chứng, cảnh sát như anh cũng không thể tuỳ tiện đổ oan cho người khác, đúng không Lương Mạt?”
Tô Lương Mạt có thể hiểu cho tâm trạng của Vệ Tắc, tại Ngự Châu, Chiêm Đông Kình quản lý khu vực xám xịt âm u nhất, nói hắn có thể một tay che trời cũng không quá đáng, hễ là người có tinh thần trừ gian diệt đạo, đều muốn nhổ cái đinh trong mắt là hắn.
Tô Lương Mạt lo sợ cứ giằng co nữa sẽ gây ra chuyện, đồng nghiệp của Vệ Tắc cũng bắt đầu nổi giận, thường ngày vì muốn cho Chiêm Đông Kình một án tử mà đã nhịn nhục không ít, cô kéo ống tay áo Vệ Tắc, “Vào thôi.”
“Đừng sợ” cánh tay Vệ Tắc thuận thế đặt lên bả vai Tô Lương Mạt, “Có anh ở đây, sau này không ai có thể chạm đến đầu ngón tay của em.”
Người trẻ tuổi khẩu khí có khác, thật khí phách.
Ánh mắt Tô Lương Mạt lơ đãng lướt đến Chiêm Đông Kình đang đằng đằng sát khí, cô khéo léo tránh tay Vệ Tắc, “Đi thôi”
Nói xong liền kéo Tôn Liễn sải bước đi vào trong, Vệ Tắc cùng mấy người cũng lần lượt đi vào, một đám người ngồi vào ghế lô, Vệ Tắc đến bên cạnh Tô Lương Mạt, “Tại sao phải tránh đi?”
“Vệ Tắc, anh mới về Ngự Châu, chẳng lẽ cậu anh cho anh đi kích động Chiêm Đông Kình sao?”
Vệ Tắc mín môi không nói lời nào, mấy ngày qua cậu anh dặn đi dặn lại khuyên nên anh an phận, trong nhà vốn muốn anh có chức vị nhẹ nhàng nhưng anh lại không muốn vào ban điều tra hỉnh sự.
Lưu Bàn Tử đứng bên cạnh nghe được, đột nhiên nói, “Vệ Tắc thật ra thì nói cũng không sai, chúng ta ngày thường nằm vùng tìm chứng cứ, càng tìm kiếm càng mù mịt, đừng nói đến bắt Chiêm Đông Kình, hắn ở Thanh Hồ Đường ngay cả cửa chúng ta còn không vào đươc, ngày nghỉ tháng này lại bị hoãn hết rồi, không bắt được hắn đến cục cảnh sát đừng nghĩ đến cuộc sống sau này yên ổn.”
Vệ Tắc ôm bả vai cô khiến cô ngồi vào ghế salon bên trong, Tôn Liễn tìm được một chàng trai trẻ đang nói chuyện vui vẻ, Tô Lương Mạt nghĩ đến Vệ Tắc vừa mới khiêu khích Chiêm Đông Kình, trong lòng có chút lo lắng, Chiêm Đông Kình mặc dù chưa có hành động, nhưng người như hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nhân viên phục vụ mang bia cùng trái cây và hạt dưa vào trong rạp, Vệ Tắc cầm tay Tô Lương Mạt đưa lên khoé miệng, “Lạnh quá, để anh cho em chút hơi ấm.”
Rốt cục cũng chỉ có phụ nữ là tánh tình trẻ con, mặt Tô Lương Mạt đặt ngay cổ anh, “Đừng làm loạn, nhiều người nhìn kìa.”
“Nhìn thấy thì sao?” Vệ Tắc đem tay hai người giơ lên cao, “Sau này nhớ phải gọi cô ấy là chị dâu.”
Tô Lương Mạt trừng hắn, “Cái gì mà chị dâu, em già lắm sao?” Khoé môi cô nhoẻ lên, “Mọi người cứ gọi là Lương Mạt được rồi.”
Bia được nhanh chóng khui ra, Vệ Tắc mới được chuyển về Ngự Châu dĩ nhiên đây là chuyện tốt đáng để ăn mừng, cổ họng Tô Lương Mạt mấy ngày qua bị đau, cô không dám uống đồ lạnh, chỉ ngồi bên cạnh ăn vài miếng hoa quả, thấy Vệ Tắc đang cùng mọi người phân tài cao thấp.
Tô Lương Mạt vỗ nhẹ vào tay anh, “Uống ít một chút, em đi rửa tay nhé.”
Cô đứng dậy đi về phía Tôn Liễn bên cạnh, “Tôn Liễn, cậu đi rửa tay không?”
“Cậu đi đi.” Tôn Liễn đang bận rộn hát đối với chàng trai trẻ mới quen, Tô Lương Mạt mở cửa đi ra ngoài, trên hành lang cô bị một người đàn ông va vào, rõ ràng lối đi cũng không chật chội, nhưng hắn ta lại đi sát vách tường, nửa gương mặt ẩn giấu sau lớp cổ áo, va phải cô cũng không dừng lại càng không nói xin lỗi, Tô Lương Mạt xoa chỗ bả vai vừa bị đụng.
Đi đến bồn rửa tay, cô dùng nước lạnh vỗ lên mặt, qua tấm gương Tô Lương Mạt nhìn thấy Chiêm Đông Kình không biết đứng sau lưng cô từ lúc nào, hắn không mang theo vệ sĩ, cũng đúng, một nơi như thế này chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tô Lương Mạt lau khô mặt, hắn nghiêng người đứng ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn về một chỗ, nơi nào không chọn cứ cố tình đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh, Tô Lương Mạt xoay người rời đi, lúc đi ngang qua hắn, cổ tay cô bị hắn nắm chặt kéo về phía nhà vệ sinh nam.
Cô bước theo không kịp tốc độ hắn, “Anh muốn làm gì, buông tôi ra!”
Hắn đẩy cửa một phòng, đem cô đẩy vào trong đó.
Hai tay Tô Lương Mạt chống ở vách ngăn “Chiêm Đông Kình anh đừng làm bậy.”
Hắn một tay che miệng, một tay ôm lấy thắt lưng cô, môi mỏng áp sát bên tai cô, “Đừng ồn.”
Tô Lương Mạt an tĩnh lại, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, lén lén lút lút, không giống như tiếng một người muốn bước vào. Căn phòng đối diện bị một đám người mở ra, Chiêm Đông Kình mở hé khe cửa, Tô Lương Mạt trông thấy một người đàn ông đội mũ kéo vành thấp, trong tay còn có súng.
Chiêm Đông Kình khoá cửa lại, đột nhiên ôm lấy Tô Lương Mạt đem cả người cô đặt trên ván cửa, tiếng va chạm phát ra khiến cho người đàn ông bên ngoài giật mình quay đầu lại, hai tay Chiêm Đông Kình kiềm bắp đùi cô khiến cô phát đau, “Anh muốn chết hả?”
Cô thốt lên như vậy rõ ràng sẽ dẫn tên kia đến đây, Chiêm Đông Kình hắn muốn chết cũng đừng nên kéo theo cô chứ.
Chiêm Đông Kình dùng lực ngón tay khiến cho cúc áo sơ mi của Tô Lương Mạt rơi ra, hắn đẩy chiếc áo ngực cô lên, đầu tiên trước ngực cô chợt mát lạnh sau đó là một trận thiêu cháy nóng bỏng, Tô Lương Mạt làm sao cũng không nghĩ tới, hắn lại cắn nụ hoa mẫn cảm của cô.
Cảm giác xa lạ, mãnh liệt thôi thúc trong người, hắn hạ Tô Lương Mạt đứng xuống đất, lồng ngực ép cô đến mức cô không thể nhúc nhích, Chiêm Đông Kình không nói tiếng nào hôn môi cô, một tay ở trước ngực cô dùng sức vuốt ve.
Tô Lương Mạt đau đến muốn kêu lên, Chiêm Đông Kình thừa dịp làm nụ hôn trở nên sâu hơn, tay hắn thực hiện động tác thành thạo, làm phát ra âm thanh như thể bên trong phòng đang diễn ra một màn kích tình nóng bỏng.
Chiêm Đông Kình cởi áo khoác ra, đầu óc Tô Lương Mạt mơ màng, thừa dịp hắn lơi lỏng dùng sức đâm trán về phía hắn, Chiêm Đông Kình đưa tay giữ bả vai cô lại.
“Anh đi chết đi!” Cô nhấc chân lần nữa công kích hắn, Chiêm Đông Kình nhìn thấy ngày thường cô rất nhu nhược, bây giờ lại thay đổi, tuy nhiên Tô Lương Mạt trượt chân ngã ôm lấy người Chiêm Đông Kình, hắn thuận thế ôm eo cô.
Cùng lúc đó, một tay còn lại kéo chốt cửa.
Chiêm Đông Kình ném áo khoác màu đen trong tay ra khe cửa, người đàn ông bên ngoài chỉ thấy trước mắt đột nhiên tối sầm. Chiêm Đông Kình đưa tay lấy ra khẩu súng lục giảm thanh, cơ hồ không phát ra động tĩnh, Tô Lương Mạt to mắt nhìn người đàn ông đã nằm ngã xuống đất.
Chiêm Đông Kình nới lỏng ôm lấy tay cô, hắn bước đến người đàn ông bị trúng kế ấy, tư thế thong dong bước đi, không them nhìn đến dáng vẻ chật vật lúc này của Tô Lương Mạt