''Bây giờ mà có thể độn thổ được chắc mình chui xuống 10 tầng dưới đất luôn quá. Vô đâu không vô tự nhiên lọt vô đây chi vậy trời...Thiệt tình.... Khuê ơi... mày chết chắc với cô ta rồi'' -Lan Khuê tự trách mình
-Vậy giờ chúng ta làm việc đc chưa cô Lan Khuê (Phạm Hương lên tiếng)
-À... Vâng, được (Lan Khuê rụt rè trả lời)
-Ngồi đi... (Phạm Hương kéo ghế cho Lan Khuê) *ga lăng quớ ><* À Chắc Ngọc Loan cũng đã nói cho cô biết về tôi 1 ít rồi nhỉ???
-Vâng Cô ấy có dặn tôi vài điều... (Lan Khuê rụt rè trả lời)
-À vậy giờ Tôi sẽ nói nguyên tắc làm việc của tôi cho cô.
+Thứ nhất là phải đưa địa chỉ nhà, sđt , email, gmail, zalo, yahoo, facebook cho tôi để khi có việc gấp không gọi được thì có thể tìm. (:V)
+Thứ 2: Nghỉ phải báo với tôi 1 tiếng không được tự động nghỉ. Cũng không được từ chức cho đến khi hết thời hạn làm việc.
+Thứ 3: Vì công việc làm ăn với đối tác rất nhiều nên mỗi lúc tôi đi tiếp rượu,ăn tối hay đi công tác xa cô cũng phải đi theo
+Và điều cuối cùng là báo cáo tình trạng yêu đương của cô hiện tại cho tôi
(Thật ra Phạm Hương từ trước tới giờ không bao giờ có những nguyên tắc quái lạ như đó cả...Chỉ là cô muốn hiểu thêm về Lan Khuê thôi)
Lan Khuê nghe xong thì chóng hết cả mặt... Cô không hiểu tại sao lại có chuyện đưa facebook, zalo.. Rồi còn khai báo tình trạng yêu đương.
-Phạm Tổng... tôi có điều thắc mắc... tại sao tôi phải báo cáo tình trạng yêu đương của tôi hiện tại cho cô.
-Vì tôi là sếp cô, tôi thích thì tôi bảo cô báo cáo thôi. Sao.... Không làm được hay là không hài lòng về tôi ??
(Phạm Hương vừa nói vừa nhìn Lan Khuê với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cho cô sợ đến mức sởn cả gai ốc)
-Không có...., Mai tôi sẽ đem hết thông tin giao cho cô, Phạm Tổng
-Tốt. Hồ sơ tôi để bên bàn kia và đó cũng chính là chỗ làm việc của cô. Bắt đầu làm việc đi. Công việc rất nhiều, chắc có thể đến tối mới xong
-Được, tôi sẽ làm việc ngay
Nói xong, cả 2 đều trở về bàn làm việc của mình. Mãi Đến 8h tối mới xong cả 2 mới làm việc xong. Ngoài trời cũng bắt đầu mưa
Cả người Lan Khuê bây giờ mệt rã rời. Cô vươn vai thở dài sau mấy tiếng ngồi im 1 chỗ.. Vừa đau nhức vừa đói. Cô xoa xoa bụng nhìn ra ngoài trời rồi nói
-Đói bụng chết đi được, trời mưa kiểu vậy mà không đem ô, cũng không đem điện thoại để gọi taxi.. Lan Khuê, mày chết chắc vì cái tật hậu đậu rồi
Nãy giờ những hành động và lời nói của Lan Khuê đều thu hết vào mắt Phạm Hương
-Lan Khuê
Nghe thấy tiếng gọi tên mình, Lan Khuê giật mình quay lại thì thấy Phạm Hương
-A.. Phạm Tổng, cô tìm tôi có việc gì cần nữa sao
(Phạm Hương muốn rủ Lan Khuê cùng đi ăn tối nhưng cô không thể nói trực tiếp được. Nên cô đành dùng cách gián tiếp)
- Không... Tôi Chỉ hỏi cô xong việc sao chưa về
-À... trời mưa nên tôi chưa về được, Phạm Tổng, cô cũng nên về đi. Trời tối rồi
-Vậy là giờ cô không về sao, Lan Khuê????
-Tí tạnh mưa tôi sẽ về, Phạm Tổng về trước đi ạ
-TRỜI NHƯ THẾ NÀY CÔ ĐỢI TẠNH THÌ CHỈ CÓ MÀ CHẾT ...VỀ CHUNG ĐI (Phạm Hương nhìn Lan Khuê nói)
Sau khi nghe xong câu nói của Phạm Hương thì Lan Khuê không khỏi bất ngờ
-Dạ.... Cô nói sao, Phạm Tổng.???
Phạm Hương thật sự muốn ăn tươi nuốt sống Lan Khuê mà. Khó khăn lắm, miệng cô mới nói ra được mà Lan Khuê còn hỏi lại. ''Đứng nói qua nói lại như thế này chắc chết đói'' Phạm Hương nghĩ. Cô lập tức nắm tay Lan Khuê mà kéo đi, Lan Khuê giật mình , cô muốn giật tay ra nhưng không thể vì lực của Phạm Hương quá mạnh so với cô
-Phạm Tổng... cô làm gì vậy, thả ra... Cô đưa tôi đi đâu (Lan Khuê vừa nói vừa vùng vẫy)
-TÔI ĐƯA CÔ ĐI BÁN CHO MẤY ÔNG DÊ XỒM, đc chưa...
-Hả.... Cô... nói ..gì
-Tôi nói tôi đưa cô đi bán cho người khác để người ta dê cô xong . Rồi lấy nội tạng của cô bán được chưa (anh ác quá Tổng :') )
Lúc nhỏ Lan Khuê bị người ta bắt đi, cô bị nhốt cả 3 ngày liền nhưng cũng may là trước khi bọn chúng đưa cô đi bán thì ba mẹ cô đuổi theo kịp nên cô mới thoát được, cho đến tận bây giờ cô vẫn còn ám ảnh chuyện đó.Mặt Lan Khuê bây giờ xanh lét . Nhìn bộ dạng đó Phạm Hương không khỏi bật cười. Nhìn thấy Phạm Hương cười Lan Khuê ứa nước mắt rồi òa lên mà khóc. Từ trước tới giờ không có ai dám chọc cô đến mức đó cả, cô vừa khóc vừa la
-Phạm Tổng, cô là đồ đáng ghét, Hức. Tôi đã làm gì với cô sao...Hức...Hức...Cô ức người quá đáng...chỉ vì lúc trước tôi lỡ đắc tội nên cô đối xử với tôi như thế này phải không.. Hức Hức
Thật sự Phạm Hương chỉ muốn trêu Lan Khuê một chút thôi nhưng ai ngờ Lan Khuê khóc như vậy. Thấy Lan Khuê khóc Phạm Hương rất lúng túng, không biết phải làm sao
-Nè...Tôi chỉ giỡn thôi...Đừng khóc nữa..tôi xin lỗi cô (Phạm Hương ấp úng xin lỗi Lan Khuê)
Lan Khuê càng ngày càng khóc lớn. Phạm Hương thấy vậy quíu đến mức chẳng biết làm gì. Người ta nói những lúc con người đau khổ hay buồn thì 1 cái ôm là liều thuốc tốt nhất .Cô kéo Lan Khuê ôm chặc vào lòng
-Tôi sai rồi, tôi xin lỗi... Ngoan...Đừng khóc nữa.... Xin lỗi
Lan Khuê cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi được vòng tay của Phạm Hương
Phạm Hương ôn nhu dỗ dành vuốt lưng Lan Khuê, từ trước tới giờ có lẽ cô chưa từng dịu dàng với ai như thế cả
Cái ôm và sự dịu dàng của Phạm Hương làm cho Lan Khuê bớt khóc đi hẳn .
2 người cứ ôm nhau như thế cho đến khi vai Phạm Hương ướt đẫm bởi nước mắt Lan Khuê.
-Nè... Khóc đã chưa .. ướt áo rồi
Lan Khuê nghe vậy liền uất ức đẩy Phạm Hương ra, mắt vẫn còn đỏ hoe
-Khóc mặt xấu quá trời kìa... Nín đi... Mặt như con Mèo á... Xấu quá trời
Lan Khuê tức sôi máu, là vì ai mà cô mới ra nông nổi này, cô lườm Phạm Hương rồi nói lớn
-Phạm Tổng... cô là đồ đáng ghét ...
End chap 7