Chuyện xưa Nam Tây - Hạ Nặc Đ...

Por feiyang193

24.9K 245 30

Tên truyện: Chuyện xưa Nam Tây Tác giả: Hạ Nặc Đa Cát Editor: Fei Yang Poster: Qin Zồ Độ dài: 57 chương + 2 n... Más

Chương 1 - Chương 10
Chương 11 - Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 26
Chương 27
Chương 28

Chương 25

828 17 0
Por feiyang193


Edit: Fei Yang

"Lục Tây Nguyên, tôi nhức đầu, anh không được đi ——"

Sau khi đưa Chúc Nam Tầm về phòng, cô lại nắm chặt cổ áo Lục Tây Nguyên không cho anh rời khỏi.

Trình Nặc đứng ở cửa, ngã nghiêng ngã ngửa nhìn hai người trên giường: "Thôi thôi, cứ để một mình tôi phòng không gối chiếc đi."

Lục Tây Nguyên lo vấn đề "đầu" của Chúc Nam Tầm, lúc này vô cùng hối hận việc mình dung túng cho cô uống rượu, anh nói với Trình Nặc: "Vậy cậu đóng cửa lại đi!"

Trình Nặc cười xấu xa, sau đó đóng cửa lại đi một mình. Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, anh ta khẽ thở dài một hơi.

Hai người này, vòng tới vòng lui, rốt cuộc lại kề vai chiến đấu.

Chúc Nam Tầm cuộn tròn trong lòng Lục Tây Nguyên, lầm bầm nói với anh: "Tôi không có say ——"

Lục Tây Nguyên ôm chặt cô: "A Tầm, thật ra trước đó tôi từng liên lạc với em."

"Khi nào?" Chúc Nam Tầm mơ mơ màng màng hỏi.

Lục Tây Nguyên nói: "Khi tôi mới đến Tây Bắc từng viết bưu thiếp cho em."

"Nhưng tại sao tôi không nhận được? Anh gửi đến nhà cũ ở cổ trấn sao?"

"Ừm."

"Anh viết cái gì?"

A Tầm, đường còn dài, phải tiếp tục bay.

Sau khi Chúc Nam Tầm được đưa đến bệnh viện cứu chữa, anh chỉ đọc tin tức của cô trên báo, khi đó anh rơi vào nguy hiểm, không những không dám liên lạc với bất kì người nào, mà càng nghi ngờ anh em nhà họ Chúc cũng sẽ bị người ta cố tình cắt đứt tin tức với thế giới bên ngoài.

Khi đó, đã trọn một năm trôi qua kể từ vụ hỏa hoạn, anh rốt cuộc bình an đến Tây Bắc, tạm thời thoát khỏi mối nguy hiểm. Anh không dám tiết lộ với cô bất kì chuyện gì trong thư, thế là viết câu trước đây anh nói với cô, muốn khích lệ cô sớm ngày bước ra khỏi hoàn cảnh khó khăn.

Anh cũng từng nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày họ còn gặp lại, nhưng anh hi vọng ngày đó là anh đã điều tra rõ chân tướng, có thể thản nhiên đứng trước mặt cô.

Nhưng anh không ngờ, ngay cả một tấm bưu thiếp như vậy cũng sẽ khiến anh rước họa vào người, sau đó lại thật sự có người tìm đến Thanh Hải, hơn nữa không chỉ đến dò hỏi tung tích của anh một lần.

Từ đó về sau, anh từ bỏ việc liên lạc với cô.

"Cho đến hôm nay, tôi mới ý thức được mình ngu đến mức nào, một đạo lý đơn giản cũng không hiểu thấu đáo, cùng anh trai uổng công đi bao nhiêu con đường vòng như vậy. Cái chết của bố mẹ, tôi chưa nghi ngờ bao giờ, có người đốt phòng vẽ, trộm bao nhiêu tranh như vậy, tác phẩm bị mất lại chưa từng được công bố, tôi cũng cho rằng chỉ là kẻ trộm tranh bình thường, không hề liên tưởng đến những chuyện khác. Bây giờ nghĩ lại, chúng rõ ràng là muốn đổ tội hãm hại ba người, đồng thời mơ mộng lấy mạng của tôi và anh tôi. Lục Tây Nguyên, đi cả con đường này, tôi không cảm thấy có nguy hiểm thật sự, có phải là vì tôi ngu quá không? Tôi đơn giản cho là họ chỉ uy hiếp anh tìm tranh tìm người, còn anh trốn bao nhiêu năm như vậy, là vì các anh lấy tranh đi không dám đối mặt với nhà họ Chúc, tôi bị giám sát bị bắt cóc đều cho rằng những tên này ham muốn gia sản ông nội để lại, không để chúng tôi trong mắt, tôi ——"

"A Tầm, em đã thông minh lắm rồi. Em không cần biết quá nhiều, cũng không cần lo lắng chuyện sau này, chuyện em phải làm chính là bảo vệ bản thân cho tốt, em vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành."

"Nhưng trước mặt anh, tôi trở nên quá ngu xuẩn. Tôi đến Tây Bắc tìm anh là vì cảm thấy anh nợ tôi một câu trả lời, anh an ủi tôi khích lệ tôi còn cứu mạng tôi, nhưng lại lấy mặt dây chuyền của tôi lấy tranh đi, cuối cùng còn mất tích một cách ly kì, anh nhất định phải nói rõ cho tôi. Tôi muốn tìm Lục Hoài Tín là vì tôi phát hiện giữa ông ấy và mẹ tôi... Tôi muốn làm rõ vì sao ông ấy bị đuổi đi, rồi vì sao phải về lấy tranh của mình. Nếu không trải qua những chuyện sau này, có phải cả đời tôi chẳng hay biết gì không?"

Về chân tướng đột nhiên biết được, Chúc Nam Tầm vẫn dừng ở giai đoạn tiêu hóa, Lục Tây Nguyên giấu quá tốt, lần nào cũng vào thời điểm vạn bất đắc dĩ mới tiết lộ một chút manh mối cho cô, còn cuối cùng, khi Ninh Ngạn nói thì cô mới hiểu tất cả.

Cô luôn cho rằng mình đủ tỉnh táo, cũng đủ thông minh, nhưng trước mặt Lục Tây Nguyên, những phương án giải quyết mà cô tự cho là "tối ưu" trên thực tế không thể tạo ra bất kì tác dụng gì.

Bao gồm, giao dịch với Tinh Tử.

Lục Tây Nguyên khẽ vuốt tóc Chúc Nam Tầm, nghe cô bình tĩnh phân tích vấn đề như vậy, anh cảm thấy cô bé đó đã hoàn toàn trưởng thành. Khi ấy cô nói với anh, anh nhận vụ làm ăn của cô, thì nhất định phải bảo vệ cô chu toàn, không có lúc nào là anh không để câu này trong lòng.

Nhưng cùng nhau đi con đường này, cô chưa bao giờ trở thành gánh nặng, mỗi khi gặp nguy hiểm, cô đều có thể ứng biến linh hoạt.

Anh không đành lòng nói cho cô biết chân tướng, là hi vọng có một ngày khi họ thật sự đối mặt với nguy hiểm không có cách nào chạy thoát, cô sẽ rút lui an toàn vì sự "không biết" của mình.

Không phải cô ngu ngốc, mà là vì anh rất muốn bảo vệ cô.

"A Tầm, tôi luôn nhớ thời điểm nào khiến tôi quyết định lên đường một mình. Là khi tôi đọc trên báo, đối mặt với việc điều tra của cảnh sát, em nói như đinh đóng cột rằng không phải anh ấy. Khi đó dư luận bị dẫn dắt, tất cả mọi người cho rằng là chúng tôi phóng hỏa, trộm tranh, mục đích là để trả thù việc bị nhà họ Chúc đuổi, nhưng em biết rõ là tôi lấy 《Bên Tầm Khê》, nhưng vẫn nói thay cho tôi, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, tôi đã hạ quyết tâm, không để em vướng vào vũng nước đục này, vì khi đó, em cũng tự gánh chịu hậu quả giải vây thay cho tôi."

Vì sự tín nhiệm của em, khiến tôi cảm thấy đáng giá. Cũng vì dũng khí của em, khiến tôi tràn trề dũng khí hơn nữa.

Chúc Nam Tầm đưa cằm khẽ khàng chạm vào môi Lục Tây Nguyên, "Lục Tây Nguyên, em không nhìn nhầm người."

Lục Tây Nguyên hôn mái tóc cô, cả đời này của họ có lẽ nhất định phải buộc chung một chỗ.

"Bây giờ em đã biết chân tướng, anh không được giấu em bất kì chuyện gì nữa, chúng ta đã là người chung đường từ lâu rồi. Trước đây anh nói với em là vì phát hiện em bị người ta theo dõi nên dẫn em theo, em không thèm tin, em cảm thấy là anh vừa nhìn thấy em là đã không đành lòng để em đi một mình nữa, có đúng không?"

Lục Tây Nguyên cười khẽ, cô gái này rốt cuộc bước ra khỏi việc tự xét lại mình, rồi quay về bộ dạng ban đầu của cô rồi. Anh chống cằm lên đầu cô: "Đúng vậy, cô gái tốt như vậy, nỡ lòng nào để cô ấy đi một mình được chứ."

****

Trình Nặc lăn qua lăn lại, thế nào cũng không ngủ được, anh nghĩ đến bộ dạng máu me khắp người của Ninh Ngạn là cảm thấy lồng ngực khó chịu.

Anh vừa nhắm mắt là thấy cảnh xe tải đụng xe van, rồi có lẽ là mình lái xe đụng chiếc xe van ấy.

Đây là lần đầu tiên anh trải qua tai nạn xe.

Anh và Lục Tây Nguyên quen nhau ở Bính Sát Sát, đó là quốc lộ vào Tây Tạng được gọi là "Con đường tử vong", cũng là con đường nguy hiểm nhất anh từng đi. Có một dạo anh cho rằng đi qua con đường khó đi như vậy thì sẽ không sợ bất kì con đường nào khác nữa, nhưng không ngờ, ngày hôm nay, anh tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn quốc lộ, mà vụ tai nạn này có phần tham gia của anh.

Đây là lần đầu tiên anh bắt đầu ghét lái xe, thậm chí còn cảm thấy mình có lỗi với Ninh Ngạn.

Khi đang suy nghĩ sâu xa, anh đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, anh từ trên giường bật dậy, hỏi: "Ai?"

"Là tôi." Giọng Lục Tây Nguyên vang lên ngoài cửa.

Lúc này anh mới yên tâm đi mở cửa.

"Cậu quay về làm gì nữa? Ngủ với người ta rồi muốn chạy à?" Anh ta trước nay luôn thích nói đùa với Lục Tây Nguyên.

Mặc dù anh ta giả vờ thoải mái, nhưng Lục Tây Nguyên vẫn nhìn ra anh ta đứng ngồi không yên.

"Đi, đến bệnh viện." Lục Tây Nguyên nói.

Trình Nặc hỏi anh: "Hơn nửa đêm đến bệnh viện làm gì?"

"Có người không an lòng giống cậu, muốn đến bệnh viện xem cô gái đó mới chịu yên tâm."

Lục Tây Nguyên có lẽ là con giun trong bụng Trình Nặc.

Trình Nặc vò đầu, anh ta không muốn thừa nhận nỗi bất an của mình trước mặt Lục Tây Nguyên. Nhưng thấy Chúc Nam Tầm bước ra khỏi phòng, nhún nhún vai rồi cười với anh ta, không hiểu sao anh ta cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Họ đều lo cho Ninh Ngạn, họ đều có một trái tim có nhiệt độ.

Họ thu dọn hành lý xong mới đến bệnh viện, lên kế hoạch lỡ như gặp phải tình huống gì thì tiện rời khỏi bất kì lúc nào.

Khi đi qua lễ tân nhà nghỉ, Lục Tây Nguyên tìm cô bé trực xin mấy cái khẩu trang. Chúc Nam Tầm hỏi anh: "Lại là người quen cũ à? Sao anh biết người ta có khẩu trang?"

Trình Nặc nhân cơ hội khiêu khích ly gián: "Lần nào cậu ta tới Trương Dịch cũng ở đây hết."

Lục Tây Nguyên lắc đầu bất đắc dĩ: "Ở Trương Dịch, gần như nhà nghỉ và khách sạn nào cũng sẽ bán một ít khẩu trang, gió cát Tây Bắc lớn, chuẩn bị cho khách du lịch ở trọ."

"Vậy sao cô ấy không lấy tiền của anh?" Chúc Nam Tầm hỏi tiếp.

Lục Tây Nguyên cũng không biết giải thích vấn đề này như thế nào.

Trình Nặc nói tiếp: "Tài xế lấy mấy cái khẩu trang, đòi tiền gì chứ, đòi tiền thì lần sau sẽ không dẫn nữ sinh xinh đẹp tới nhà nghỉ này ở nữa."

Chúc Nam Tầm cười khẩy một tiếng, nói: "Em còn tưởng bác tài Lục không lấy hoa hồng."

"Vậy anh tình nguyện em hiểu lầm cô ấy là người quen cũ của anh." Lục Tây Nguyên nói.

Mặc dù tâm trạng phức tạp lại nặng nề, nhưng con đường tiếp theo vẫn cần gọn nhẹ ra trận, ba người họ không phải là người dễ dàng bị thất bại đánh bại, cho dù thương cảm, cho dù lo âu, thì cũng không thể để vẻ lo lắng hiện rõ, khiến cho nỗi thương cảm thay thế sự tỉnh táo.

Xe chạy đến chỗ cách bệnh viện hai, ba trăm mét thì dừng lại, sau khi đậu xe xong, Trình Nặc đi đến bệnh viện dò hỏi tình hình. Lục Tây Nguyên và Chúc Nam Tầm ngồi trong xe, chờ tin tức của anh ta.

Mười phút sau, Trình Nặc bước ra khỏi cổng bệnh viện, vẻ mặt anh ta nghiêm túc, bước chân cực nhanh.

"Cô ấy tỉnh rồi, nhưng đầu bị thương, nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, hơn nữa y tá nói —— Ninh Ngạn bị ép chuyển viện rồi."

--------------------------------

Lời nhắn gửi chủ nhân của nick wattpad Jia Cheng:

Vì em gọi là chị Fei Yang nên chúng ta xưng chị - em nhé. Em vui lòng ngưng reup song song các truyện chị đang làm (Đoàn tàu thủy tinh và Chuyện xưa Nam Tây). Em ghi trong profile của em là "Mình đăng không nhằm mục đích thương mại hay gì cả, chỉ muốn chia sẻ truyện đến các bạn đọc offline một cách thuận tiện hơn !", chị chỉ muốn nói chị cũng mới lập một nick wattpad đấy em, link nếu em không biết:. Một chỗ up là đủ để đọc offline rồi em ạ, em không cần phải reup lại nữa đâu. Chị không thích nói nhiều về chuyện copy này kia, nhưng không có nghĩa là chị không để ý. Công sức của mình mà bị copy chỉ với hai, ba cái click chuột, cảm giác ấy không dễ chịu chút nào đâu. Hi vọng em hiểu.

Seguir leyendo

También te gustarán

97.1K 8.1K 44
--- Tóm tắt: Phạm Anh Vy đem lòng yêu thầm Trần Vũ Nhật Minh hơn 7 năm trời, một chàng trai ấm áp hệt như ánh dương rực rỡ. Nhưng trong suốt những nă...
136K 8.8K 106
* Lưu ý: Truyện được edit với mục đích phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả, yêu cầu tôn trọng nguyên tác, không chuyển ver, không re-up...
117K 11.5K 57
Tác giả: Y Nha Editor: Giừa Số chương: 56 chương chính truyện, 7 chương ngoại truyện Tình trạng edit: Xong phần chính truyện Thể loại: Đam mỹ, thanh...
3.9M 376K 200
Hán Việt : Ác độc nam phối tựu yếu vi sở dục vi Tác giả : Điềm Tiêu Tối Điềm Edit : Cắn ngươi:3 Thể loại : Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, HE, tình cả...