Trò Chơi Tình Ái - Thánh Yêu

By NganNhok1

523K 2.9K 375

Tên gốc: Nhã Ái Thành Tánh (惹爱成性) Tác Giả: Thánh Yêu Editor: Nhok Ngân Bạch Thố Bả... More

Trò Chơi Tình Ái - Thánh Yêu
Chap 1 - Nhiếp hồn.
Chap 2 - Rơi vào tay hắn
Chap 3 - Ép cung.
Chap 5 - Nửa đêm đuổi khỏi phòng.
Chap 6 - Uy hiếp tính mạng.
Chap 7- Đuổi cùng giết tận
Chap 8 - Giao dịch
Chap 9 - Tự cứu.
Chap 10 - Chơi đùa hắn một trận.
Chap 11 - Đêm nay có người ở bên.
Chap 12 - Ác mộng quấn thân
Chap 13 - Hắn là gì của cô?
Chap 14 - Cưỡng hôn
Chap 15 - Cởi đẹp hơn mặc
Chap 16 - Sa chân
Chap 17 - Tôi muốn cô, cho hay không?
Chap 18 - Véo ngực.
Chap 19 - Muốn tôi thay cô ra mặt sao?
Chap 20 -Nơi u tối
Chap 21 - Ném áo lót
Chap 22 - Chỉ điểm
Chap 23 - Động tay động chân nói chuyện
Chap 24 - Kình thiếu, nho nhỏ thú.
Chap 25 - Ngang ngạnh không bằng hắn.
Chap 26 - Cứu mạng
Chap 27 - Thủy Hỏa bất dung
Chap 28 - Thật sự không nhận ra sao?
Chap 29 - Bọn cầm thú
Chap 30 - Đêm đó, có đau không?
Chap 31 - Vẫn sót một viên đạn
Chap 32 - Chị em mà không giống như chị em.
Chap 33 - Trả thù
Chap 34 - Mượn súng giết người
Chap 35 - Lần nữa nhiếp hồn
Chap 36 - Nhốt vào lồng heo ngâm xuống nước.
Chap 37 - Anh muốn mạng của anh ấy, tôi liền muốn mạng của anh.
Chap 38 - Giả vờ thuận theo
Chap 39 - Chạy trốn
Chap 40 -Tìm đường sống từ cõi chết
Chap 41 - Hoắc lão gia đổi ý.
Chap 42 - Cô cũng bị véo ngực.
Chap 43 - Biết điều một chút để tôi hôn
Chap 44 - Tìm được Cha
Chap 45 - 50 Ý loạn tình mê, lấy cô làm điều kiện trao đổi. (1/3)
Chap 45 - 50 Ý loạn tình mê, lấy cô làm điều kiện trao đổi. (2/3)
Chap 45 - 50 Ý loạn tình mê, lấy cô làm điều kiện trao đổi. (completed)
Chap 51 - Cô là người của tôi. (part 1)
Chap 51 - Cô là người của tôi. (completed)
Chap 52 - Học bản lĩnh hầu hạ đàn ông. (Part 1)
Chap 52 - Học bản lĩnh hầu hạ đàn ông. (Part 2)
Chap 52 - Học bản lĩnh hầu hạ đàn ông. (completed)
Chap 53 - Chính thức trở thành người của hắn.
Chap 54 - Lần thứ hai, lần đầu tiên chân chính. (Part 1)
Chap 54 - Lần thứ hai, lần đầu tiên chân chính. (Part 2)
Chap 54 - Lần thứ hai, lần đầu tiên chân chính. (Completed)
Chap 55 - Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau. (part 1)
Chap 55 - Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau. (part 2)
Chap 55 - Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau (part 3)
Chap 55 - Lúc lạnh lúc nóng tổn thương nhau (part 4)
Chap 56 - Nhìn thấu, hung hăng trừng phạt.
Chap 57 - Lại giá họa cho hắn.
Chap 58 - Kích tình mãnh liệt (HOT)
Chap 59 - Thăm dò, cho cô cơ hội ra tay.
Chap 60 - Người của anh, trên người có đóng dấu sao?
Chap 61 - Ép cô giết người.
Chap 62, 63 - Sụp đổ.
Chap 62,63 - Sụp đổ. (Completed)
Chap 64 - Sự thật về cái chết, hắn quá độc ác.
Chap 65 - Người đầu tiên bị giết, là người phụ nữ đầu tiên của hắn.
Chap 66 - Bởi vì quan tâm em.
Chap 67 - Đầu độc.
Chap 68 - Đau lòng, hắn chẳng quan tâm.
Chap 69 - Loại trừ Thẩm Tâm Lê
Chap 70 - Vì em, chặt đứt một đốt ngón tay thì có sao. (Cao trào)
Chap 71 - Vì em, chặt đứt một ngón tay có làm sao (hạ)
Chap 72 - Ký văn tự bán thân
Chap73 - Hầu hạ anh đi.
Chap 74 - Tôi vắng mặt liền kiếm chuyện với người phụ nữ của tôi, muốn chết sao?
Chap 75 - Quà tặng liên tưởng đặc biệt nhất
Chap 76 - Tô Khang gửi thư
Chap 77 - Xé nát, đau lòng đoạn tuyệt rời đi. (Hay)
Chap 78 - Không muốn quay về.
Chap 79 - Tôi không yêu anh
Chap 80 - Đại án, lại muốn đẩy cô ra gánh tội thay (hay)

Chap 4 - Ở cùng nhau.

11.5K 49 4
By NganNhok1

Chap 4 - Ở cùng nhau.

 Editor: Nhok Ngân

Mảnh vải cuối cùng rơi đến bên chân, Tô Lương Mạt ức chế không được toàn thân run rẩy, mọi người vẫn thường nói con người khi không mảnh vải che thân không khác gì không chốn dung thân, lần này Tô Lương Mạt cũng đã̉ cảm nhận được hàm nghĩa sâu sắc đó.

Ngoài nhục nhã ra, chỉ còn đầu óc trống rỗng.

Chiêm Đông Kình quét ánh mắt một vòng trên người cô, hắn tra dao vào vỏ, bước chân trầm ổn đảo một vòng quanh người cô, bàn tay chạm đến bả vai lõa lồ của cô, Tô Lương Mạt hoảng sợ né tránh.

"Tôi không có lừa anh, cho dù anh giết tôi, tôi cũng chỉ có những lời này mà thôi."

Cô đứng thẳng người, những gì có thể che được nửa người dưới đều rớt tại mắt cá chân, nửa người trên   quần áo vẫn còn phủ nơi cánh tay, nhưng những nơi cần che lại không che được, Chiêm Đông Kình mở ra năm ngón tay luẩn quẩn ở xương quai xanh của cô gái, " Cô nói thử xem, lý do như vậy ai sẽ tin đây?"

"Anh không tin tôi cũng không có cách nào khác."

Tô Lương Mạt mở mắt ra, kéo quần áo nơi thắt lưng lên, "Nhìn đủ chưa? Những gì anh hỏi tôi cũng đã nói cho anh biết, có tin hay không là chuyện của anh."

Chiêm Đông Kình vòng qua bả vai đến trước mặt cô, trong tay hơi dùng sức, ngón giữa thon dài dường như muốn đâm thủng da thịt cô, " Bọn họ tìm cô giết tôi, tất nhiên sẽ biết cô có bản lãnh, tôi rất hiếu kì, bọn họ làm sao mà biết được?"

"Trước anh, tôi chỉ dùng qua một lần, tôi cũng không biết bọn họ làm sao biết được."

Loại năng lực này của cô,  Tô Lương Mạt từ khi biết được cũng không dám khoe khoang, có chút năng lực đặc biệt hơn người thường cũng không nhất định là điều tốt.

Tựa như lần này, không phải là họa sát thân sao.

Chiêm Đông Kình không hỏi nữa.

Tô Lương Mạt ý thức dưới bờ vai được thả lỏng, bàn tay người đàn ông thừa cơ lướt qua xương quai xanh di chuyển xuống, cô chỉ đành phải thẳng vai lại, không dám lộn xộn, " Khi nào thả chúng tôi?"

"Khi nào cô nói chân tướng cho tôi biết tôi sẽ thả cô."

Giọng nói cô có chút bực, " Tôi đã nói rồi."

Hừ.

Người đàn ông phát ra âm thanh giễu cợt rất nhỏ, tiện đà lên tiếng, "Nếu như tôi tin lời cô, vậy tôi đã gặp quỷ rồi!"

Chiêm Đông Kình bỏ lại Tô Lương Mạt, mở cửa phòng tắm đi vào, trước khi đóng cửa nói với Tô Lương Mạt, " Phía ngoài cũng có người, bộ dáng này của cô đi ra ngoài tôi không bảo đảm cô có thể an toàn xuống dưới lầu."

Chỉ cách một cánh cửa, bên trong truyền ra tiếng nước chảy rõ ràng, lúc Chiêm Đông Kình đi ra mặc áo choàng tắm, dùng khăn lông lau tóc, nhìn thấy Tô Lương Mạt ngừng lại, cô thừa dịp hắn vào phòng tắm mở tủ quần áo ra xem, chỉ là bên trong không có quần áo phụ nữ, đành phải lấy quần áo đàn ông che chắn đỡ.

Chiêm Đông Kình tiện tay đem khăn lông ném ở bên cạnh, hắn đi tới mép giường ngồi xuống, ngoắt ngoắt Tô Lương Mạt.

Một mỹ nam vừa tắm xong bày ra tư thế này, ai dám đem dê vào miệng cọp.

Mặt Tô Lương Mạt tràn đầy cảnh giác, Chiêm Đông Kình tự mở băng vải nơi cánh tay, may mà một dao của cô không quá sâu, sau khi hắn tỉnh dậy, vội vã tìm Tô Lương Mạt nào có thời gian xử lý vết thương.

"Còn chần chừ, tôi sẽ không ngần ngại lột trần cô sau đó ném ra ngoài đâu."

Cô lê bước chân đến trước mặt hắn, Chiêm Đông Kình đưa hòm thuốc cho cô, "Biết không?"

"Không biết."


"Không biết thì học đi."

Vì phối hợp tư thế của hắn, Tô Lương Mạt phải ngồi dưới đất, cô đem băng vải quấn quanh cánh tay hắn, động tác thấp thỏm, chỉ muốn làm sao thoát thân, tay Chiêm Đông Kình buông lỏng đặt đên đầu gối, nói rõ ràng tinh thần hắn giờ đã thư giãn không ít, nếu như cô thử lại lần nữa, nói không chừng có thể thành công.

Ánh mắt Chiêm Đông Kình không hề chóp ngó chừng đỉnh đầu Tô Lương Mạt, mong đợi trong lòng rơi từ trên đỉnh núi xuống tan tành, mất mát quá lớn làm hắn đuối sức,

hình ảnh lúc Chiêm Tùng Niên bị bắn chết rõ mồn một trước mắt hắn, từ đó về sau hắn không hề ngủ được một giấc yên ổn.

Tay hắn chống lên trán, khẽ hạ thấp đầu.

Tô Lương Mạt băng bó kỹ càng ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn chỉ lộ ra một nửa, cô chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mày như ngọn núi sừng sững cùng ngũ quan, sống mũi cao  kiên định, môi mỏng mân chặt thành một đường.

Ở Ngự Châu có câu, thà tình nguyện để xe đụng chết chứ cũng đừng đi chọc giận Chiêm Đông Kình.

Sắc mặt hắn giờ đây hoàn toàn bị che phủ trong bàn tay u ám, ánh mắt nhẹ khép tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, Tô Lương Mạt bị chút ít yên tĩnh này đầu độc, cũng quên mất tin đồn ngoài kia, hi vọng duy nhất của Chiêm Đông Kình đang trên người Tô Lương Mạt, hắn ngẩng đầu, ánh mắt không khỏi chạm nhau, nhưng sau đó hắn liền quay đi, nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận.

Hai chân thon dài của Chiêm Đông Kình đặt lên giường, cứ thế mà ngủ.

Tô Lương Mạt ngắm nhìn bốn phía, phía ngoài có hộ vệ thay nhau trông chừng, lại nói cô còn không biết Tô Trạch giờ đang ở đâu, muốn rời khỏi quả thực so với lên trời còn khó hơn.

Cô đứng lên, bên trong phòng chỉ còn một ngọn đèn ngủ đầu giường, ánh sáng mông lung chiếu rọi lưng người đàn ông, Tô Lương Mạt đành phải tìm chỗ cho mình, cô lật đệm lót trên ghế salon bằng da thật ra.

Lăn lộn khó ngủ, giờ này chắc hẳn mẹ đang lo lắng, xem ra Chiêm Đông Kình không moi được tin tức người giết hại Chiêm Tùng Niên từ cô nhất định sẽ không thả người.

Tô Lương Mạt lật người thiếu chút nữa lăn nhào xuống đất, ánh mắt nìn chằm chằm điện thoại đầu giường.

Chiêm Đông Kình giữ nguyên tư thế ngủ ban đầu không nhúc nhích, xem ra ngủ rất say, Tô Lương Mạt cố gắng không phát ra một chút âm thanh, qua một hồi lâu, mới chậm rãi đứng dậy.

Chân trần giẫm chăn lông tiến lên, động tác này của cô không khác nào đi nhổ răng cọp, nhổ thì nhổ, cùng lắm thì bị cắn chết cũng còn tốt hơn ở đây bực chết.

Tô Lương Mạt đến trước tủ đầu giường, cánh tay Chiêm Đông Kình đang đặt dưới đầu giường, trong lúc này hắn so với ai khác đều thanh tĩnh hơn, hắn chưa bao giờ chợp mắt trước mặt người khác, chớ nói chi trước mặt người phụ nữ một khắc trước muốn lấy mạng của hắn.

Cô đưa tay qua thăm dò, sau khi cầm được điện thoại siết chặt, hô hấp Tô Lương Mạt dường như ngưng trệ, một hơi treo ngược giữa cổ họng.

Cô nhẹ bước đến bên cửa sổ, bấm một dãy số.

Dường như không quá ba giây, điện thoại liền được bắt, "Alo."

"Chú Trương, con là Lương Mạt."

Đối phương hiển nhiên ngẩn ra, "Lương Mạt à, có chuyện gì sao?"

"Chú Trương, con gặp chút ít chuyện phiển phức, con cùng Tô Trạch đang ở Thanh Hồ Đường..."

"Thanh Hồ Đường!" đối phương ngạc nhiên cao giọng, "Đó không phải là địa bàn của Chiêm Đông Kình sao?"

" Chú có thể nghĩ cách dẫn con ra ngoài không?"

Sau một hồi trầm mặc, người đàn ông lên tiếng, "Tối nay vừa có một vụ hắc bang sống mái với nhau, Lương Mạt, làm sao con lại tgham gia vào?"

"Chú Trương, chuyện này sau khi về con sẽ từ từ giải thích..."

"Lương Mạt, chuyện này có chút rắc rối, chỗ của hắn ngay cả ta cũng không thể vào được."

Tô Lương Mạt vừa nghe xong, trái tim như lọt vào đáy cốc, "Chú Trương!"

"Ta sẽ nghĩ biện pháp, con đừng vội, số điện thoại này không phải của con, nhanh dập máy đi..."

Cho đến khi bên kia truyền tới tiếng tít tít, Tô Lương Mạt mới hoàn hồn lấy điện thoại ra khỏi tai.

Quanh thân yên lặng làm người ta không khỏi hồi hộp, Tô Lương Mạt xoay người sang chỗ khác, chợt nhìn thấy Chiêm Đông Kình vốn đang nằm ngủ lại ngồi ở mép giường, bởi vì cách khá xa, vẻ mặt người đàn ông không rõ, lại nghe được giọng nói của hắn đặc biệt trong trẻo lạnh lùng có chút mệt mỏi.

"Thế nào, không mang cứu binh đến sao?"

Continue Reading

You'll Also Like

4.3M 273K 103
What will happen when an innocent girl gets trapped in the clutches of a devil mafia? This is the story of Rishabh and Anokhi. Anokhi's life is as...
672K 33.9K 28
𝐓𝐡𝐞 𝐔𝐧𝐞𝐱𝐩𝐞𝐜𝐭𝐞𝐝 𝐬𝐞𝐫𝐢𝐞𝐬 ~ 𝐁𝐨𝐨𝐤 𝟐 Sara Zafar, once a vibrant, effervescent spirit, embarks on a new chapter of her life in New Y...
222K 13.4K 15
"ဘေးခြံကလာပြောတယ် ငလျှင်လှုပ်သွားလို့တဲ့.... မဟုတ်ရပါဘူးဗျာ...... ကျွန်တော် နှလုံးသားက သူ့နာမည်လေးကြွေကျတာပါ.... ကျွန်တော်ရင်ခုန်သံတွေက...
1.4M 34K 46
When young Diovanna is framed for something she didn't do and is sent off to a "boarding school" she feels abandoned and betrayed. But one thing was...