[ VMin ] Cha Dượng

By jmlha_

15.2K 1.6K 210

Văn phong của tớ không tốt, câu từ vẫn còn rất nhiều hạn chế. Đơn giản là bởi vì tớ yêu VMin nên mới viết fic... More

Mở đầu
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10

Ngoại truyện (1)

404 48 2
By jmlha_

Busan tháng 9 năm 2014.

Một ngày trời mưa rào. U ám và xám xịt.

...

" Không phải tớ lấy cắp đâu..."

Đứa trẻ nhỏ liên tục lắc đầu, nói rằng mình không hề ăn cắp.

" Rõ ràng chúng ở chỗ cậu! Chứng cứ rành rành ra đó sao cậu vẫn chối cãi vậy?"

" Là cậu! Là cậu lấy cắp!"

Đám người kia vẫn liên tục buộc tội cậu nhóc kia, bỏ mặc những lời giải thích của cậu ra ngoài tai.

" Thật sự không phải tớ đâu..."

Đứa trẻ tội nghiệp chỉ liên tục lắc đầu chối cãi. Số tiền này, hoàn toàn không phải do cậu lấy cắp.

Là người đó nói cậu giữ hãy hộ người đó số tiền này.

" Rõ là cậu lấy cắp...!"

Jung Hae In liên tục thét lên, chỉ tay vào người cậu, khăng khăng cho rằng cậu ta chính là thủ phạm.

Cậu lúc này mới chợt nhận ra, thì ra mình đã bị mắc bẫy rồi. Thực chất người kia đâu có nhờ cậu giữ tiền hộ, người ta chỉ giăng bẫy mà chờ cậu tự động bước vào thôi.

À... thì do là quá tin người.

" Thật kinh tởm..."

Người ta đang kinh tởm cậu đấy, cậu Park Jimin.

Phải rồi, là Park Jimin.

Jimi cười khổ. Vì cậu là Park Jimin, vì cậu đây là con trai của Park Yeong Min, vì mẹ cậu đi thêm bước nữa với một chàng trai trẻ...

Khao khát hạnh phúc thì có gì sai? Tại sao xã hội lại phải coi thường thứ tình yêu giữa mẹ và cậu trai trẻ kia? Người với người, sống chẳng phải là để yêu nhau hay sao?

" Mẹ cậu cũng biết cách nuôi dậy cậu đấy nhỉ? Dậy cậu ra ngoài phải biết cách lấy cắp tiền của người ta phải không? "

" Cậu ăn nói cho cẩn thận! Đừng có đem mẹ tôi vào đây! "

Jimin gần như hét lên sau câu nói ấy. Jung Hae In hơi nhướn lông mày, có chút bất ngờ. Ngày thường con mèo nhỏ này lúc nào cũng ngoan ngoãn, người ta bảo gì nghe nấy, không ngờ cũng có lúc lại lên tiếng phản ứng mãnh liệt đến vậy.

" Có vẻ cậu rất yêu mẹ cậu đấy nhỉ? Nhưng mẹ cậu bây giờ cũng chẳng chú ý đến cậu nữa rồi. Chà... Bà ấy có ai nhỉ? À, là Kim Taehyung đúng không? Ba dượng của cậu đấy."

Kim Taehyung à...

Cái tên thật gần gũi và cũng thật xa cách.

Là Jimin trót đem lòng yêu mến người con trai mang tên Kim Taehyung kia. Là cậu say đắm từng đường nét trên gương mặt Taehyung, đắm chìm vào những cử chỉ ân cần của hắn dành cho cậu.

Jimin đã từng hy vọng, một ngày nào đó tình cảm của cậu và hắn có thể đơm hoa kết trái.

Nhưng sự thật lại không giống như Jimin hy vọng, nó quá tàn nhẫn với một cậu thiếu niên mười hai tuổi, chưa đủ trưởng thành để hiểu cũng như để chịu đựng.

Người mà cậu thầm cảm mến, luôn cùng cậu chia sẻ tâm tư tình cảm, cho cậu lời khuyên, an ủi chân thành nhất. Khi mà Jimin cần nhất, cũng là người đó ở cạnh. Ấy vậy mà giờ đây người đó lại sắp kết hôn với mẹ cậu.

Thậm chí kể cả Kim Taehyung không kết hôn với mẹ cậu, cậu định lấy tư cách gì mà ở cạnh người ta?

Xã hội này không phải vẫn không thể chấp nhận những người như Jimin sao?

Park Jimin là người đồng tính.

Giả sử như mẹ cậu, hay những kẻ bắt nạt đang đứng trước mặt cậu đây, hay cái xã hội này, nếu biết Jimin là người thuộc thế giới thứ ba liệu họ sẽ phản ứng thế nào?

Ahh... Thật sự nghĩ thôi Jimin đã thấy đau lòng rồi.

" Này này cậu Park. Bọn tôi đang nói chuyện với cậu đấy."

" Mới nhắc đến dượng của mình đã trở nên im bặt vậy luôn. À cũng đúng thôi, ai mà chấp nhận nổi chuyện này chứ? Nếu tôi mà là cậu, tôi thà đi chết đi còn hơn. Sao có thể mặt dày mà ra ngoài gặp gỡ người khác nữa đây... "

Im hết đi... Làm ơn đấy...

Jung Hae In cúi xuống, vỗ vỗ vài cái vào mặt Jimin.

" Cậu Park. Bọn này đang nói chuyện với cậu mà cậu để tâm trí bay tận đâu rồi? Nghĩ cách để thoát tội lấy cắp tiền sao? "

" Đã nói là tôi... "

" À à... Thật ra số tiền ấy cũng không lớn lắm. Tôi đây có thể bỏ qua cho cậu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra nếu cậu chịu nhận lỗi. "

Quả nhiên Jung Hae In vẫn nghĩ là Jimin lấy trộm tiền của cô ta. Cho dù cậu có giải thích thế nào thì cũng chẳng ai tin cậu cả. Người như cậu chỉ có thể im lặng và chấp nhận số phận. Vả lại, Jimin ghét phải giải thích nếu đối phương cứ cứng đầu không chịu nghe.

Thôi được rồi. Chấp nhận cho xong việc nào.

" Nếu tôi nhận lỗi cậu sẽ tha cho tôi thật chứ? "

" Chắc chắn. "

" Tôi xin lỗi... Số tiền đó ở chỗ của tôi. "

" Đấy. Ngay từ đầu cậu cứ nên nhận lỗi thì có phải đôi bên không phải căng thẳng như thế này không. À mà... "

Cậu nghĩ ra trò gì nữa phải không Jung Hae In? Tha cho tôi đi...

" Chúng ta có nên chơi một trò chơi không Jimin nhỉ?"

...

Taehyung chốc chốc lại nhìn xuống đồng hồ, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.

Đã hơn mười một giờ tối rồi sao Jimin vẫn chưa chịu về nhà chứ?

" học ca tối. Về muộn. "

Nhắn cho ba mình một cái tin nhắn cụt lủn, không có cả chủ ngữ vị ngữ. Đã đành hắn chỉ là ba dượng nhưng ít ra cũng phải cho hắn cảm giác mình được tôn trọng dù chỉ là giả tạo.

Trong lòng Taehyung thật sự cảm thấy giống như lửa đốt. Thoáng chốc lại đứng dậy khỏi ghế, bồn chồn đi đi lại lại quanh nhà.

Hắn không thể chịu đựng nổi nữa, tay vơ lấy chiếc áo khoác để trên ghế sofa, vội vàng lục tìm chìa khóa trong túi mà lao thật nhanh ra ngoài.

...

Jimin ngồi vo tròn bản thân ngồi vào một góc tường. Tay cậu vẫn đang từng chút từng chút một rỉ máu. Hòa lẫn với mùi máu tanh tưởi, là 'mùi thơm' của hóa chất.

Jimin đã luôn tiếp xúc với vô vàn loại hóa chất.

Phòng thí nghiệm của mẹ là nơi Jimin thích nhất, vì đó là nơi chứa vô số điều thú vị. Từ khi còn nhỏ Jimin đã luôn theo chân mẹ vào phòng thí nghiệm, cùng bà sáng chế ra vô vàn hạt giống mới.

Sau này Jimin càng đặc biệt thích phòng thí nghiệm, vì đó là nơi có điều vô cùng thú vị: có Taehyung.

" Jimin! "

Jimin nghe thấy giọng nói thân thuộc liền ngẩng đầu lên nhìn.

Trước mặt cậu là người con trai mà cậu thầm thương mến. Gương mặt thân quen ấy hiện rõ sự lo lắng. Lo lắng cho đứa con trai nhỏ đi mãi không biết đằng mà về, đồng thời cũng tức giận không kém.

" Park Jimin! Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? "

Ngay lập tức hắn kéo tay cậu đứng dậy. Vô tình lại kéo ngay phải bàn tay đang nhỏ từng giọt máu của cậu, khiến cho cậu không khỏi đau đớn mà kêu lên một tiếng.

" A... "

Hắn nhận ra trong lòng bàn tay mình có thứ gì đó. Hắn nhìn xuống và phát hiện thứ chất lỏng đỏ tươi nằm trong bàn tay mình.

" Jimin? Con làm sao thế này? "

Taehyung vội vàng cầm lấy tay Jimin, rút trong túi áo khăn tay mà cầm máu cho cậu.

" Tới bệnh viện. Nhanh. "

Jimin lắc đầu.

" Taehyung... Không được đâu... "

Hắn bẫng đi vài giây.

Nếu Jimin gọi hắn là Taehyung, nhất định là có chuyện.

Trên gương mặt của cậu thiếu niên ấy hiện rõ sự lo sợ. Cả cơ thể đều trở nên run rẩy.

Taehyung kéo Jimin vào lòng, khẽ xoa nhẹ mái tóc rối của cậu.

" Không sao đâu. Có ba ở đây, ba nhất định sẽ bảo vệ Jimin. "

Rốt cuộc chuyện gì đã khiến mèo nhỏ của hắn sợ sệt thế này, lại còn làm cậu bị thương. Lỗi là do hắn không chịu đi tìm cậu sớm hơn. Hắn giận bản thân mình, cho rằng bản thân vô dụng vì không bảo vệ được cậu.

" Taehyung à... "

" Ba ở đây. "

" Jimin... Jimin giết người rồi... "

Continue Reading

You'll Also Like

485K 40.3K 93
Top: Gemini - Bot: Fourth Một fic mới nữa dành cho hai bạn. Chốn nhỏ này đã được mình ấp ủ và bây giờ sẽ được mình xây dựng lên. Lưu ý: Không được ma...
109K 13.2K 88
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...
34.3K 3.7K 68
hành trình cua lại Crush của bé Tình sĩ
69.9K 6.3K 39
Fic vô tri Bối cảnh trường đại học Ooc, nói tục Đọc kỹ lưu ý trước khi vô fic nha mấy bồ iu