Lão béo đó bước vào nhà. Giọng hắn ồm ồm như sói dữ. Cô vẫn cầm lăm lăm con dao trên tay thì một tiếng gọi từ sảnh gọi lên
- Hạ Băng! Xuống đây mẹ bảo! - bà hiền dịu gọi nhưng trong lòng là một tia sắt đá
- Vâng! - Hạ Băng cố tỏ vẻ bình tĩnh thay một chiếc áo đỏ mặc với chân váy dài ngang gối. Ông ta vừa thấy Hạ Băng liền sáng mắt lên khiến cô ghê tởm
- Giới thiệu với anh đây là Hạ Băng con gái em!
- Ồ! Thật xinh đẹp! Con bé xinh đẹp y hệt em, vợ ạ!
Hai chữ "vợ ạ" làm Hạ Băng mặt lạnh như không còn một giọt máu. Tim cô đang mách bảo một điều đáng sợ gì đó thì ông ta liền giới thiệu
- Tôi là Triệu Vinh chủ tịch tập đoàn Triệu chồng cũ của mẹ cô!
Hạ Băng phải mất mấy giây mới bình tĩnh lại
- Ông nói mà không biết ngượng hả lão già? 48 tuổi rồi thì ở nhà dưỡng bệnh đi là vừa! Giở trò đi tán gái trẻ mà không sở nó vả cho à? Mặt ông dày đến mức tôi không thể thấy được phần bên trong đó! Ông bỏ lớp mặt nạ đó ra đi được không lão già? Xàm vừa thôi nhé! Ông lấy mẹ tôi rồi thì xin kiếu. Họ nhìn vào mặt tôi rồi bảo tôi lấy chồng mẹ để giết tôi à?- Hạ Băng cố gắng sỉ nhục để ông ta chán ghét cô. Máu điên của hắn dồn lên tới não nhưng vẫn cười khì
- Em quá khen! Nó làm anh yêu em hơn thôi! - hắn cười khểnh vẻ khinh bỉ
- Tối nay anh có thể ở lại với Hạ Băng - mẹ cô lên tiếng
Cô há hốc mồm còn hắn thì tỏ vẻ mặt khoái chí. Cô giương ánh mắt sắc như dao tới nhìn hắn
- Nó ở phòng cuối lầu hai nhé! - mẹ cô nói thêm
Rõ ràng như ban ngày! Bà ta bán đứng cô. Nhưng lần này không phải là dầu diếm nữa mà là ngay trước mặt cô.
Hắn ta gọi trợ lý xách một vali vào mở ra rồi nói
- Tiền đây! Giao dịch thành công - nói xong ông ta nhếch miệng lên cười về phía Hạ Băng
Hạ Băng thấy vậy liền chạy vội vã lên phòng ngủ khoá chặt cửa. Cô cầm chiếc điện thoại lên gọi cho Gia Kiệt
- Cứu...cứu em! Gia Kiệt! Em sợ.....
Tiếng cửa của mấy tên trợ lý đạp vào ruỳnh ruỳnh. Gia Kiệt nghe thấy liền nói
- Có chuyện gì hả Hạ Băng? Anh sắp tới rồi đợi anh!
- Hắn ta đang bước vào! - cô lùi lại phía sau. Chiếc điện thoại rơi bốp xuống sàn mặc tiếng nói lớn của Gia Kiệt.
Ông ta bước gần lại tắt máy đi. Gia Kiệt không còn nghe tiếng Hạ Băng nữa mà chỉ còn tiếng tút kéo dài vô tận mang theo nổi nhớ trong tim cậu.
- Này! Cô bé nhỏ! Mong em chiếu cố! - ông ta nở nụ cười man rợ nhìn Hạ Băng. Cô biết mình không còn đường thoát mà phải mạnh mẽ. Cô tiến lại gần ông ta khiến ông ta nở nụ cười khen ngợi
*Bốp* - Hạ Băng tát mạnh ông ta rồi nói
- Tôi giết người không dung tha đâu NHÉ! - cô nghiến răng nói từng chữ dù biết răng vẫn còn run
- Vậy em làm gì tôi! - ông ta cười ha hả
Hạ Băng rút súng ra chĩa vào thái dương
- Kết liễu! - giọng nói mạnh mẽ, sắt đá khiến vài giọt mồ hôi bắt đầu chảy trên gương mặt béo ục ịch
- Ha ha ha! Đúng là một cô bé thú vị! Vậy để mai tôi từ từ thưởng thức em! - ông ta nhẹ nhàng ra ngoài
Cô khoá chặt cửa. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi nhưng vội chạy ra gọi Gia Kiệt
- Hạ Băng! - anh nói lớn trong tiếng điện thoại. Không hiểu sao mỗi khi nghe giọng anh cô cảm thấy trái tim như được sưởi ấm.
Cô thút thít nói nhẹ
- Gia Kiệt! - rồi ào khóc to. Đến cả Gia Kiệt cũng hoảng. Cô chưa từng khóc. Từ ngày anh cưới cô chưa bao giờ cô rơi nửa giọt nước mắt nào cả
- Ông ta làm gì em? Nói anh biết đi Hạ Băng! - anh sốt ruột thúc giục Hạ Băng
- Em đuổi được ông ta rồi! Em đe doạ ông ta nhưng người em sợ! Ông ta đi rồi! Ra khỏi nhà rồi! Ông ta nói mai sẽ thưởng thức em! Em sợ anh không đến kịp! Em sợ lắm Gia Kiệt
Nghe những lời này mà tim Gia Kiệt đau đớn tột cùng. Thiếu Long và Nguyệt Hà ngồi đối diện cũng im lặng lắng nghe. Gia Kiệt nhận ra, đây là lần đầu Hạ Băng xưng anh em với cậu. Nhưng niềm vui nho nhỏ đấy không đánh lại được nỗi nhớ và lo lắng cho Hạ Băng. Anh cố nói nhỏ nhẹ để an ủi Hạ Băng
- Sáng mai anh đến nói rồi! Em đừng sợ! Nếu mai không đến kịp thì anh sẽ chịu trách nhiệm nếu có mệnh hệ gì với em!
- Hứa đi! - cô phụng phịu nói
- Từ bao giờ mà biết làm nũng vậy? - anh cười đùa với Hạ Băng
- Từ........- cô nói chưa hết câu thì mẹ cô bước vào tát cô một cái khiến Gia Kiệt nghe rõ mồn một
- Tao nuôi mày ăn học để tao lấy mày làm công cụ mày hiểu chưa?
Chiếc điện thoại từ tay Hạ Băng rơi xuống chiếc đệm. Gia Kiệt bật loa lên. Thiếu Long, Nguyệt Hà cả anh nghe rõ tiếng bà ta. Gia Kiệt ước có thể chịu nỗi đau này cho cô. Thiếu Long, Nguyệt Hà thì đau sót cho người bạn của mình. Ngồi im lặng một hồi rồi nghe thấy tiếng Hạ Băng
- Hừ! Bà nghĩ mình là ai hả? Giết mẹ tôi, chiếm đoạt bố tôi rồi lấy tôi ra làm công cụ? - nghe tới đây bà ta chết lặng người
Hạ Băng nói tiếp - Bà nghĩ tôi còn là một Hạ Băng của 5 năm trước sao? Bị lừa như vậy đối với tôi là quá đủ! Bà là đồ đê tiện! Bà nghĩ mình không được giá nên mới bán tôi đúng không? Tôi chưa từng có một cái nắm tay nên bà nghĩ tôi cần bà giới thiệu à? Tôi nói luôn là tôi muốn Gia Kiệt bảo vệ tôi suốt đời! Tôi ở với Gia Kiệt còn hơn là bà và lão già 48 tuổi! Một người dưng nước lã nhưng tôi thấy họ còn tốt hơn bà! Họ yêu mến tôi bằng một tình cảm chân thật. Còn bà, bà tỏ vẻ yêu mến tôi vì bà muốn lợi dụng tôi. Lúc hết tiền thì bà vác mặt tới tìm tôi! Nhưng tiếc với bà là tôi không phải gái bán thân mà cũng chẳng cần tiền. Tôi chỉ cần hạnh phúc thôi!!!
Nói đến đây, ba người cầm chiếc điện thoại không cầm khỏi nước mắt. Hạ Băng khổ cực thế nào họ đâu hiểu. Rồi một giọng đàn bà choe choé lên
- Đủ rồi! Bất cứ giá nào mai cũng phải tổ chức lễ cưới! Cô im mồm mà nghe theo đi
Hạ Băng kiệt sức ngã gục ra giường. Cô nhấc điện thoại lên mới hay biết mình chưa tắt liền cười gượng gạo giả dồí
- Mọi người nghe hết rồi đúng không?
- Em muốn khóc thì hãy khóc to vào! Anh ngồi nghe khi em khóc xong mới tắt máy! - Gia Kiệt lên tiếng
Hạ Băng bật khóc to lên. Thỉnh thoảng cô lại kêu tên Gia Kiệt khiến anh ngồi nghe mà không thể tới mà ôm cô vào lòng. Thiếu Long cười nhẹ với Nguyệt Hà
- Cuối cùng cậu ấy đã khóc vì người mình yêu!
Ừm - Nguyệt Hà chỉ cười nhẹ chỉ mong sớm gặp được Hạ Băng