[Long Fic|KrisLay/HunHan][SA]...

By ChannSoulneVelf

30.1K 607 156

Hai con người... Gặp và biết nhau trong một hoàn cảnh trớ trêu... Cứ nghĩ là oan gia ngõ hẹp... Nhưng cuối cù... More

Giới thiệu
Chapter 1: Đối thủ hay ân nhân?
Chapter 2: Thương lượng.
Chapter 3 + 4: Tôi cần cậu, ở gần tôi.
Chapter 5: Không đời nào.
Chapter 7: Khoảng cách.
Chapter 8: Một chút quan tâm...
Chapter 9: Cấm cậu rời ra tôi...
Chapter 10 [Ngô Diệc Phàm]: Tôi thích cậu.
Chapter 11: Nhớ.
Chapter 12: Xuất hiện.
Chapter 13: Gặp nhau ở Đài Loan.
Chapter 14: Men say.
Chapter 15: Lần đầu tiên.
Chapter 16: Hạnh phúc.
Chapter 17: Cùng nhau về Quảng Châu.
Chapter 18: Lạc đường.
Chapter 19: Tình ngay lí gian.
Chapter 20: Khi Diệc Phàm ghen.
Chapter 21: Chàng trai của quá khứ.
Chapter 22: Câu trả lời được báo trước.

Chapter 6: Tất cả là tại anh!

1.2K 28 4
By ChannSoulneVelf

Chapter 6: Tất cả là tại anh!

Nghệ Hưng mặt mày sa sầm, người mặc bộ váy ngắn cũn cỡn, trên đầu là bộ tóc giả xoăn tít mù, bên cạnh có người đang bôi bôi choét choét cái thứ quỷ quái gì lên mặt, thật là tức chết đi được mà...

Tất cả là vì vừa rồi cậu dại dột nhận lời chuộc lỗi của tên Diệc Phàm đáng ghét, hắn lập tức cười hơ hớ rồi bắt cậu giả gái đi gặp bạn với hắn đây.

Tên thủ đoạn đó...

"TÔI SẼ GIẾT ANH!" - Nghệ Hưng bực dọc nghĩ.

- Nghệ Hưng! - Diệc Phàm bỗng từ sau cửa ló đầu ra, vui vẻ gọi.

Mặt cậu bỗng chốc sa sầm, sọc trắng sọc đen chạy dài, ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

- Gì?

Diệc Phàm cười hơ hớ:

- Ừm... Tôi thấy cậu mặc thế này đẹp lắm đó! - Hắn nháy mắt. - Hay cậu đổi thành con gái luôn đi!

Đầu Nghệ Hưng bốc khói:

- ĐỔI ĐỔI CÁI ĐẦU CHIM LỢN NHÀ ANH! ĐƯỜNG ĐƯỜNG LÀ TRƯƠNG NGHỆ HƯNG NAM TÍNH ĐẸP TRAI RẠNG NGỜI NHƯ NÀY, VÌ CÁI TIN NHẮN CHẾT TIỆT CỦA ANH MÀ PHẢI MẤT MẶT GIẢ GÁI THẾ ĐẤY! CỨ ĐỢI ĐẾN LÚC XONG ĐI, TÔI GIẾT ANH CHỨ CHẢ ĐÙA...

Diệc Phàm ôm bụng, cười gian một chút, rồi đóng cửa bỏ đi.

~~~

- Diệc Phàm, đây là cái chỗ quái quỷ nào vậy? - Nghệ Hưng chân đi đôi giày 8 cm, dáng loạng choạng, tay giữ chặt tay Diệc Phàm, tò mò hỏi.

Hắn không trả lời, miệng lại hiện lên nụ cười nửa miệng quen thuộc. Rồi bất chợt thấy cái gì đó, mặt hắn lạnh lùng trở lại, lập tức Nghệ Hưng quay ra, liền thấy ở chiếc bàn phía góc, có hai người, một trai một gái đang vẫy vẫy hắn, ra chiều vô cùng thân thiết.

Hắn liền buông thõng tay xuống, thuận đó nắm lấy tay cậu, dịu dàng kéo đi.

Tiến tới chiếc bàn, hắn không nói không rằng ngồi xuống, đồng thời đảm bảm cậu sẽ ngồi bên cạnh, người kia chào cũng chỉ lạnh lùng gật đầu một cái.

Sau đó, cô gái với khuôn mặt được phủ bởi cả tấn son phấn bỗng nở nụ cười, ngọt giọng hỏi:

- Diệc Phàm ah~ Mỹ nhân đây... không biết có phải... là người yêu của anh hay không vậy?

Nghệ Hưng cầm cốc nước trên tay, đang định đưa lên miệng làm một ngụm, suýt nữa thì giật mình phọt ra. Này cô kia, tôi vừa gặp cô chưa được 30 giây đó. Cô bảo cái gì? Tôi mà là người yêu Diệc Phàm á?

Đang định lên tiếng phủ nhận, cậu lập tức nghe thấy bên cạnh giọng nói lạnh lùng quen thuộc:

- Đúng vậy, đây chính là người yêu của tôi.

- CÁI GÌ? - Nghệ Hưng hét toáng. Tên Diệc Phàm khốn kiếp, AI MÀ THÈM LÀM NGƯỜI YÊU CỦA ANH!

Một lần nữa, đang định lên tiếng đấu tranh giành lại công bằng, Nghệ Hưng lại cảm thấy bàn tay bên phải tự dưng bị kéo, cúi xuống, lập tức thấy cái điện thoại Diệc Phàm: Giúp tôi một chút, nhanh rồi về.

Cậu ngơ ngác, thì thầm vào tai hắn:

- Là sao?

Diệc Phàm không nói không rằng đứng dậy, cúi đầu xin lỗi hai người kia, rồi lại lấy tay kéo cậu đi ra một góc.

5 phút sau, cả hai cùng trở về, và Nghệ Hưng cuối cùng cũng đã hiểu chuyện.

Thì ra Diệc Phàm đúng là gặp 'bạn', nói là gặp nhau thân tình, cả hai phải cùng mang một 'cô gái' đi theo (lúc Diệc Phàm nói đến đây, Nghệ Hưng đã rất tức giận, cái tội dám bắt cậu giả gái, đến nỗi suýt thì đạp cho hắn một phát vào chân). Diệc Phàm bảo rằng hắn cũng không ưa cậu 'bạn' kia, chẳng qua cũng là một đối tác lớn, nếu có cơ hội làm ăn cũng không tồi, nên mới đành phải miễn cưỡng đến đây. Hắn còn bảo vì không tiện đi với một cô gái 'thật', nên mới bắt cậu giả gái đi cùng. Hắn nói nếu lần gặp gỡ này thành công, hai công ty hợp tác, nhất định là một con mồi lớn, đem lại rất nhiều tiền, lúc đó nhất định cậu sẽ là người mà hắn biết ơn nhất.

Cuối cùng, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy có lợi, thế là Nghệ Hưng gật đầu, thôi thì trước đây hắn đã từng cứu mình, bây giờ giúp lại hắn, gọi là món quà cảm tạ, cũng thấy bớt áy náy hơn.

Và đó là lí do cho việc cậu đang ngồi đây, toát mồ hôi hột, cùng với Diệc Phàm bịa ra những câu chuyện sến súa vô cùng, đại loại như cậu gặp hắn khi đi trên đường, vô tình quẹt qua người nhau hay cậu đã biến hắn từ một kẻ lạnh lùng thành một con người ấm áp như thế nào, thêm vào đó cậu còn phải ăn những món cậu thấy không ngon miệng lắm, cố nhịn cố nhịn, cuối cùng sẽ xong thôi...

Ừ thì, đúng, cuối cùng cũng xong rồi, nhưng tên 'bạn' khốn kiếp kia lại buông một câu khiến cậu suýt nữa thì cắn nhầm vào môi:

- Diệc Phàm, chúng ta đổi người yêu đi!

Diệc Phàm mới đây còn có vẻ dễ chịu một chút, cơ mặt đang giãn ra, nghe xong câu nói của hắn ta, lập tức biến đổi sắc mặt. Ban đầu hắn nhất quyết định nói không, nhưng lại nhớ ra điều gì, sau lưỡng lự một chút, cuối cùng trả lời:

- Ừm... cũng được thôi...

Mắt Nghệ Hưng mở to tròn, vội lấy hai tay kéo kéo Diệc Phàm, tâm trạng hoàn toàn mất phương hướng, ánh mắt lo sợ, nhìn Diệc Phàm đầy thương xót.

Nhưng... thật sự đã muộn mất rồi...

Tên kia, sau khi nhận được sự chấp thuận của Diệc Phàm, liền nở nụ cười xấu xa, đứng dậy, rồi bước lại chỗ cậu kéo đi đâu đó.

Diệc Phàm lập tức hoảng loạn, nhận ra sai lầm, định lên tiếng đòi cậu lại, nhưng lại bị cô ả kia sán lại gần, ân ân ái ái như thân thiết lắm.

...

Diệc Phàm ở lại bàn, trong lòng thấp thỏm lo sợ.

Chợt nghĩ ra một kế, hắn bỗng quay lại mỉm cười với cô gái kia:

- Lâm Tĩnh, nhìn Lý Dương đi với người khác như vậy, cô thực lòng không thấy ghen tuông chút nào hay sao?

Lâm Tĩnh dùng đôi tay bám lấy hắn, trả lời:

- Diệc Phàm, anh thử nghĩ xem: đổi Lý Dương để lấy một chàng trai như anh, vì lý do gì lại phải hối hận?

Diệc Phàm không nói gì, chỉ tự trấn an bản thân một chút, rồi sau đó gỡ tay Lâm Tĩnh ra.

Từng giây từng phút trôi qua, trong lòng hắn như thể có lửa đốt vậy.

Hắn cứ liên tục đưa ra những câu hỏi hóc búa trong đầu, đại loại như Lý Dương sẽ làm gì cậu hay chính cậu sẽ bị dụ bởi một thứ bùa bẩn thỉu nào của hắn ta.

Được 10 phút, nỗi lo sợ của Diệc Phàm lập tức lên đến đỉnh điểm.

Định đứng dậy đi tìm, chợt điện thoại rung lên.

Mở ra, là Nghệ Hưng đang gọi.

Hắn như bắt được vàng, lập tức ấn nút trả lời ngay.

Alô?

Đầu dây bên kia nhận được tín hiệu, nhưng liền đó lại không hề có tiếng trả lời.

Alô? Nghệ Hưng, cậu ở đâu vậy?

Hắn chợt nghe thấy tiếng hét ở đầu dây bên kia.

Là của cậu.

Lập tức trong lòng cảm thấy lo lắng, cố gắng định hình lại mọi thứ, song lại mất phương hướng chỉ biết chạy đi tìm.

"Nghệ Hưng, làm ơn... làm ơn đừng bị sao cả..."

Từng bước chân của hắn mang theo một nỗi lo.

Lo cho người mà hắn quan tâm, lo cho người đang khiến trái tim hắn liên hồi rung động.

Và đột nhiên, hắn dừng chân lại.

Gần tới khu vực vệ sinh dành cho nam.

Linh cảm mách bảo, có thể, cậu và Lý Dương đang ở trong này.

Thế là hắn tiến tới, từng bước từng bước một.

Nhắm mắt hít một hơi sâu rồi thở ra, không sao, Lý Dương sẽ không làm gì cậu hết.

Và rồi quay lại...

Mọi neron thần kinh của hắn như ngừng hoạt động.

Lập tức thấy trong người lửa tức giận, một cảm giác vô cùng khó chịu mà trước đây hắn chưa từng gặp bao giờ.

Lý Dương đang giữ chặt người cậu mà hôn tới tấp vào môi, như một con mãnh thú đói khát, mặc cho Nghệ Hưng phản đối thế nào.

Hình ảnh cậu ra sức chống cự sức mạnh của Lý Dương, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, từ giây phút ấy đã như một mảnh ghim, lập tức đâm sâu vào tâm trí, và cả trái tim đang đập khoẻ mạnh của Diệc Phàm.

Tất cả... là tại hắn...

Tức giận, không suy nghĩ, hắn lập tức chạy tới gần 2 con người trước mặt.

Như một con hổ, Diệc Phàm mạnh bạo kéo lấy Nghệ Hưng đang khóc ôm vào lòng, đồng thời điên tiết thẳng tay đấm vào khuôn mặt điển trai của Lý Dương.

Miệng Lý Dương chảy ra một giọt máu.

Hắn ta cười khẩy, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

~ TBC ~

Continue Reading