[LONGFIC|TAETEN] GẶP LẠI OAN...

By haanhhhh

54.9K 5K 178

Chúng ta vốn dĩ không phải là tình một đêm. Nhưng nói sao cũng không phải là tình nhân. Cậu v... More

CHAP 1. SỰ CỐ HỌP LỚP
CHAP 2. AI LÀ NGƯỜI CHỊU TRÁCH NHIỆM
CHAP 3. GẶP MẶT MẸ "CHỒNG"
CHAP 4. CHÚNG TA KẾT HÔN GIẢ ĐI
CHAP 5. CĂN NHÀ MỚI
CHAP 6. CUỘC SỐNG HÔN NHÂN
CHAP 7. BỐ MẸ CHỒNG TIẾP ĐÃI
CHAP 8. NGỦ CHUNG
CHAP 9. NHỮNG ĐIỀU NHỎ NHẶT
CHAP 10. CÓ GÌ ĐÓ. GIỮA TÔI VÀ CẬU.
CHAP 11. LỄ KỈ NIỆM
CHAP 12. TỎ TÌNH
CHAP 13. TÌNH YÊU ĐƠN PHƯƠNG CỦA LEE TAEYONG
CHAP 14. NỤ HÔN ĐẦU
CHAP 15. GIỮA CƠN MƯA LỚN
CHAP 17. BIẾN MẤT
CHAP 18. KÍ ỨC
CHAP 19. THÚ NHẬN
CHAP 20. ĐẤU TRANH TƯ TƯỞNG
CHAP 21. KẾ HOẠCH
CHAP 22. TRỞ VỀ
CHAP 23. GIẢI THÍCH
CHAP 24. TÔI YÊU CẬU
CHAP 25. BẠN TỐT
CHAP 26. ĐÁM CƯỚI - END
NGOẠI TRUYỆN

CHAP 16. TẠM BIỆT

1.6K 172 7
By haanhhhh

Ten lê từng bước mệt mỏi về nhà. Cậu ngồi dầm mưa ở trạm xe buýt suốt một buổi chiều, bộ quần áo ướt dính sát trên người cũng đã gần khô cong rồi.

Cả người cậu lạnh buốt mà đầu lại đau đến muốn nổ tung ra được. Ten sờ lên trán mình, mồ hôi ướt đẫm cả lòng bàn tay. Có lẽ là bị cảm rồi. Nhưng bị cảm rồi thì sao chứ?

Căn nhà vẫn y nguyên như lúc cậu rời đi vào sáng nay.

Lee Taeyong bận rộn thật đấy. Đi với bạn gái đến giờ này còn chưa về nhà nữa. Nhìn hai người họ ở bên nhau cũng xứng đôi đấy chứ. Cậu căn bản không có tư cách xen vào.

Ten nhợt nhạt cười nhạo chính bản thân mình.

Cậu để ý nhiều thứ như vậy làm gì? Người ta cũng không quan tâm đến cậu. Cậu lại không khống chế được tình cảm của mình, muốn chạy đến tỏ tình với người ta nữa. Đúng là hết sức đáng thương mà.

Sống mũi cay cay, Ten ngẩng đầu lên. Phải khiến chính bản thân mình mạnh mẽ hơn.

Cậu vứt bộ quần áo ướt trên sàn, mặc bừa một bộ quần áo ngủ rồi chui vào trong chăn nằm. Hôm nay đến đây là đủ rồi. Cậu không muốn nghĩ thêm nữa.

Ngủ một giấc, ngày mai thức dậy mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Đầu mỗi lúc một đau. Cả căn phòng xoay đến chóng cả mặt.


- Lee...Tae...Yong... – Ten kéo chăn trùm kín đầu, cuộn tròn người lại, thì thào gọi tên người này.


Ngày mai cậu sẽ dọn đồ. Phải rời khỏi đây thôi.

Trước khi cậu đi quá giới hạn. Trước khi Taeyong phát hiện ra tình cảm của cậu.

*

Taeyong mở cửa vào trong nhà.

Đôi giày ẩm ướt để trước cửa. Ten đang ở nhà mà sao lại yên ắng thế này?

Cậu đi xuống bếp lấy nước uống lại thấy thức ăn cậu để trên bàn ăn cũng chưa hề được đụng tới. Cậu ta không thể nào ngủ một mạch đến tận giờ này còn chưa dậy chứ?

Taeyong mở cửa phòng mình ra. Bên trong phòng hoàn toàn trống trơn.

Cậu tò tìm chiếc điện thoại trong túi quần, bấm số gọi cho Ten. Tiếng chuông điện thoại phát ra từ căn phòng phía đối diện.


Cốc...cốc...


Không có tiếng người trả lời.


- Ten, tôi vào nhé.


Taeyong mở hé cửa ra.

Trong phòng không có lấy một ánh điện. Chỉ loáng thoáng nhìn thấy một người đang nằm trên giường.


- Cậu ngủ rồi sao? – Taeyong nhìn vào đồng hồ trên tay. Bây giờ là chín giờ tối. Không phải bình thường giờ này Ten vẫn còn đang làm việc sao? – Sao hôm nay ngủ sớm vậy?


-...


- Hôm nay tôi hơi bận nên không để ý cậu gọi điện thoại đến. Nếu không có việc gì quan trọng thì...để mai rồi nói.


Khép cánh cửa phòng lại, Taeyong một bước cũng không hề di chuyển. Im lặng đứng đấy.

Tại sao cậu lại có cảm giác bất an thế này. Ngày hôm nay đúng là một ngày kì quặc mà.

*

Ten tỉnh giấc lúc gần năm giờ sáng. Trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn.

Cứ nghĩ là ngủ qua một đêm sẽ đỡ hơn, ai ngờ càng trở nên mệt mỏi thế này. Cả người đều ê ẩm, đầu óc càng tệ hơn.

Cậu cầm điện thoại lên gọi đến cho Hansol.


- A...lô... – Người kia uể oải trả lời. Vào lúc sáng sớm thế này chắc hẳn vẫn đang say ngủ rồi.


- Là tớ, Ten đây. – Cổ họng khô khốc, Ten khó khăn nói từng chữ. – Xin lỗi đã đánh thức cậu vào giờ này.


- Ừ... – Tiếng Hansol vẫn chưa tỉnh ngủ, ậm ừ qua điện thoại.


- Cậu có thể qua đây đón tớ được không?


- Đón cậu? – Hansol ngạc nhiên hỏi. Vào lúc năm giờ sáng sao? Cậu nhìn lại đồng hồ treo tường một lần nữa để xác định mình không nhìn nhầm. – Giọng cậu làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi à?


- Tớ sẽ nhắn tin địa chỉ cho cậu. Nhờ cậu cả đấy, Hansol.


- Ừm, tớ biết rồi, tớ qua ngay bây giờ đây.


Ten đặt điện thoại xuống một bên. Nhìn lên trần nhà, bất giác thở dài.

Đến lúc phải rời đi rồi.

Cậu lôi chiếc vali trong tủ quần áo ra, xếp vài bộ quần áo và vật dụng cá nhân vào. Những thứ khác để lúc sau đến lấy cũng được.

Ten nặng nề kéo theo chiếc vali, đi đến đứng trước cửa phòng Taeyong, chạm nhẹ lên cánh cửa.


- Xin lỗi. Tôi cứ thế này mà bỏ đi. Hiện tại tôi cũng không có can đảm đứng đối diện trước mặt cậu. Chờ đến lúc có thể kiểm soát được thứ tình cảm không nên có này, tôi nhất định sẽ nói với cậu một câu tạm biệt tử tế.


Hai tháng ở trong căn nhà này, cậu có rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp. Mà những kỉ niệm đó đều là bên cạnh Taeyong, vì thế nếu còn ở lại đây, cậu thật sự cảm thấy sợ hãi.

Cậu sẽ không kiểm soát nổi tình cảm của mình mất. Việc nhìn thấy Lee Taeyong vào lúc này với cậu cũng đã đủ khiến cậu đau lòng muốn chết rồi.

Nói sẽ có ai tin chứ?

Cậu có "tình một đêm" với oan gia thời trung học của cậu. Cuối cùng trong vòng ba ngày lại chóng vánh kết hôn với cậu ta.

Nhưng trong lúc vô tình, cậu đem lòng yêu Taeyong rồi.

Đến bản thân cậu còn thấy không thể tin nổi thì ai sẽ tin được chứ.

Nếu đã bắt đầu không đúng cách thì cũng nên kết thúc nhanh chóng thôi.


- Lee Taeyong, tạm biệt cậu.


Ten kéo theo hành lí ra ngoài. Nhìn cánh cửa đóng lại lúc này.

Tâm trạng trái ngược hoàn toàn với lúc lần đầu cậu bước vào căn nhà này.

Phấn khích, khẩn trương lúc đó, bây giờ chỉ còn lại đau lòng và mệt mỏi mà thôi.

Continue Reading

You'll Also Like

339K 28.7K 57
nói chung vì là không phải gu 🫣
598 63 5
"hẹn anh một mai không gặp lại. em thương thế anh nhiều lắm, anh ơi..."
147K 11.1K 57
nơi chỉ có chúng ta lck/lol written by: owen
89.9K 9.1K 88
Đây là truyện đã được chuyển ver! Tác giả gốc: Tô Cảnh Nhàn Chuyển ngữ: Cát Cánh https://jiegeng1210.wordpress.com/ Couple: Kim Tại Hưởng và Phác Chí...