Trời đã về đêm , những ánh đèn vàng bao phủ từng con đường giữa thành phố nhộn nhịp . Từng dòng xe xuôi ngược tấp nập , một cách hối hả . Ai cũng bận bịu hòa nhập vào cuộc sống hiện đại , năng động
Chỉ có một cô gái cứ bước từng bước đơn độc trên phố , không vội vã . Nhỏ như bị tách khỏi cái cuộc sống nhộn nhịp sô bồ xung quanh
Hải Băng một mình lang thang trên phố , nhỏ đi như một cỗ máy di động . Không cảm xúc , không ngó ngiêng , không điểm dừng . Chỉ nhìn về phía trước mà đi
Nhỏ vốn dĩ không biết nên đi đâu , từ lúc bước ra khỏi nhà trong đầu chỉ nghĩ được hai từ "đi dạo "
Từ trên lầu của ngôi nhà cạnh đấy , có một chậu nước đang được đổ xuống chỗ Hải Băng đang đi qua . Thật không may là nhỏ chẳng hề biết đến chuyện đó
_ Cẩn thận !!!
Tiếng ai đó vang lên bên tai , người đó nhanh tay kéo nhỏ ra
Ào !!!!
Chưa kịp hiểu ra chuyện gì , một đống nước bẩn đổ xuống ngay trước mặt nhỏ . Vài giọt nước còn bắn vào cổ chân trắng nõn của nhỏ
_ Không sao chứ ? Người bên cạnh lên tiếng hỏi
Nhỏ quay qua nhìn ân nhân , chẳng nói gì
_ Là em ??? Anh ngạc nhiên , dù chỉ mới gặp nhỏ có một lần , thời gian cũng qua khá lâu , anh vẫn nhận ra cô bạn đi cùng Nhược Thy hôm đầu tiên chạm mặt
Khác với vẻ ngạc nhiên của anh , Hải Băng chẳng có chút thái độ gì , ôn hòa hỏi
_ Anh quen tôi ???
_ Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở công viên , em không nhớ sao ? Cứ nghĩ nhỏ nhất thời quyên , anh nhắc lại cho nhỏ nhớ
Nhưng !!!!!
_ Tại sao tôi phải nhớ !!! Nhỏ buông một câu cùn không thể cùn hơn
Mặt anh đơ ra theo câu nói kia , cố cười gượng , anh dịu giọng
_ Không nhớ chẳng sao , giờ chúng ta làm quen là được thôi mà . Anh là Vương Tuấn Khải
_ Tại sao tôi phải làm quen với anh ??? Nhỏ dửng dưng hỏi lại
Tuấn Khải ngẩn tò te , cơ mặt tiếp tục cứng đơ . Nhỏ hỏi như vậy , anh còn biết nói sao
Trong khi anh vẫn ngây ra như phỗng , Hải Băng đã cất bước đi . Khi tỉnh lại , anh đã thấy nhỏ đi khá xa . Chẳng biết nghĩ thế nào , anh lại chạy đuổi theo nhỏ
Hải Băng chẳng đoái hoài gì anh , vẫn bước đi đều đều . Như thể bên cạnh cô chẳng có ai
_ Ba ơi , ba cõng con đi !
Giọng nhõng nhẽo đáng yêu của một bé gái cạnh đấy thu hút cặp mắt vô hồn của nhỏ . Bất giác , nhỏ dừng lại hướng ánh mắt về cô bé đang nũng nịu đòi ba cõng , người mẹ đứng bên cạnh nhìn hai cha con mỉm cười hạnh phúc . Trông họ thật hạnh phúc
Nhỏ thầm nghĩ , liệu cô bé kia có giữ được mãi nụ cười hồn nhiên thơ ngây ? Liệu hạnh phúc có theo gia đình họ mãi mãi , hay chỉ ngắn ngủi mỏng manh như ngọn nến trước gió ?? Làm vua bóng đêm , soi sáng một vùng tối thật huy hoàng rồi vụt tắt khi cơn gió lớn lướt qua hay khi cháy hết , nó sẽ tự tắt . Để lại một vùng tối u tịch , lạnh lẽo
Bởi trên đời này không có cái gì gọi là mãi mãi , là vĩnh cửu . Hạnh phúc cũng vậy , nó chỉ đến bên ta tạm thời , rồi đến lúc nào đó , sẽ vụt mất
Khi vụt mất đồng thời sẽ tạo cho con tim bé nhỏ một vết thương không bao giờ lành . Nó sẽ đau âm ỉ mãi cho đến khi ta tắt hơi thở cuối cùng
Giống như nhỏ đấy , cũng đã từng hạnh phúc bên ba mẹ . Ba mẹ rất yêu thương nhỏ . Nhỏ muốn cái gì cũng được , họ nâng niu nhỏ như báu vật . Họ tạo cho nhỏ xung quanh toàn màu hồng tuyệt đẹp . Họ chưa bao giờ quát mắng hay nặng lời với nhau dù chỉ một lần . Khi đó nhỏ đã nghĩ nhỏ rất may mắn khi có ba mẹ tuyệt vời như thế . Nhỏ đã ước gia đình bé nhỏ ấy sẽ mãi hạnh phúc , sẽ mãi vui vẻ
Nhưng rồi chỉ vì một người đàn bà xa lạ . Hạnh phúc , nụ cười , niềm vui . Tất cả đều sụp đổ . Ngay cả người mẹ yêu thương nhất cũng rời bỏ nhỏ ra đi , mãi mãi . Bà đi một nơi rất xa , sẽ không bao giờ quay trở lại , nhỏ sẽ không bao giờ được gặp mẹ . Có gặp cũng chỉ có thể thấy trong những giấc ngủ chập chờn không an giấc
Tuấn Khải đứng cạnh , quan sát nhỏ nãy giờ . Anh thấy đôi mắt kia sao quá u buồn , chứa đầy bi thương . Hình như , nhỏ đang cố chịu đựng một điều gì đó , rất đau đớn
Trông nhỏ lúc này thật quá yếu đuối , cái vẻ lạnh lùng vẫn hiện hữu nhưng không thể che lấp tâm hồn mỏng manh yếu đuối . Tạo cho người ta cảm giác muốn bảo vệ , muốn nâng niu
Anh không biết tại sao lại có ý nghĩ đó , chỉ biết là trong lòng anh thật sự muốn như thế
_ Em không sao chứ ? Anh lên tiếng kéo cái vẻ lạnh lùng cố hữu trở lại , cố giấu tâm hồn vốn bị tổn thương vào sâu trong lòng . Nhỏ chỉ nhìn anh một cái rồi tiếp tục bước đi
Bị phớt lờ , anh vẫn không bỏ cuộc . Tiếp tục đi theo nhỏ
Đến một cửa hàng bán đồ ăn nhanh , anh nhanh chân chạy lên phía trước , chặn nhỏ lại
_ Em muốn ăn gì không ? tôi mời !!!
Nhỏ hết nhìn anh rồi nhìn qua cửa hàng trước mặt , xong , từ chối thẳng thừng
_ Không !!!
Nhỏ có cần phũ vậy không , lần đầu tiên anh mời một cô gái đi ăn mà bị từ chối vậy đấy . Nghe mà thấy lòng tự trọng bị tổn thương quá
_ Em sợ ??? Anh không bỏ cuộc , bắt đầu công kích
_ Sợ gì ??? Nhỏ ngây ngô nhìn anh
_ Không dám đi cùng tôi ! Tiếp tục khích bác
_ Ai nói ! Nhỏ phản bác
_ Vào đi ! Anh hất mặt về phía cửa hàng thách thức
Bị chạm vào lòng tự ái , nhỏ không nghĩ thêm gì . Mạnh chân đi vào cửa hàng
Nhìn theo cái dáng mảnh mai , bé nhỏ đầy nghị lực kia . Anh khẽ cười gian , nhỏ cũng dễ bị dụ quá đấy chứ
Khép lại nụ cười , anh cất bước đi vào cửa hàng
Cửa hàng Been Let's rất rộng rãi , chuyên bán các loại đồ ăn nhanh , kinh doanh theo hình thức tự chọn . Thực khách có thể tự chọn món ăn mình thích , ngoài ra còn có thể tự pha đồ uống mình ưa thích
Hải Băng chọn một ly kem bạc hà , một phần bánh cheesecake bạc hà và một ly càfê đen không đường . Chọn xong , nhỏ lựa một bàn hơi khuất , yên tĩnh gần cửa sổ . Ngồi xuống , bắt đầu thưởng thức đồ ăn . Chẳng ngó ngàng gì tới anh , đang làm gì , ở đâu
Tuấn Khải chọn xong đồ ăn , đảo mắt tứ tung tìm Hải Băng . Cuối cùng , anh cũng tìm thấy cái dáng nhỏ nhắn lấp ló nơi cuối cửa hàng
Anh mỉm cười , cầm khay đồ đi tới chỗ nhỏ , ngồi vào chiếc ghế đối diện . Hải Băng vẫn chẳng ngước nhìn anh , cứ từ tốn ăn như thể nhỏ ngồi một mình
Anh liếc mắt nhìn khay đồ ăn của nhỏ , rồi dừng lại ly càfê đen không đường đầy thắc mắc , đắng như vậy nhỏ uống được sao ??
_ Em uống càfê không đường ?? Anh hỏi
_ Không được ?? Nhỏ dừng ăn , ngước nhìn anh
_ Không phải , chỉ là uống càfê nhiều không tốt cho sức khỏe ! Anh giải thích , rồi nói tiếp _ Đợi tôi một lát !
Anh đứng lên đi ra ngoài quầy để thực phẩm đã chế biến . Nhỏ nhìn theo có chút tò mò , chẳng biết anh định làm gì
Lát sau anh quay lại trên tay cầm một ly cam ép
_ Em uống cái này đi ! Anh đặt xuống trước mặt nhỏ . Thu ly càfê của nhỏ về chỗ của mình
Bị cướp mất ly càfê yêu thích , nhỏ nhìn mặt anh căm hờn như kiểu muốn nhìn lọt bộ não người đối diện
Chẳng ai thấy thoải mái khi bị nhìn thẳng bằng ánh mắt như thế , anh cũng vậy . Ánh nhìn kia làn cho anh thấy bối rối , không tự nhiên , hơn hết nó rất đáng ghét
_ Đừng nhìn tôi như thế , uống đi . Nó tốt hơn cho em ! Anh tằng hắng
_ Không thích ! Nhỏ lạnh lùng , mắt vẫn không rời điểm nhìn , lâu lắm rồi nhỏ chỉ thích uống càfê đen . Ngoài càfê đen , nhỏ không uống bất cứ thứ gì
_ Ngoan ngoãn chút , uống đi !!! Anh bỗng đổi thái độ , nghiêm giọng
Ánh mắt Hải Băng kiên định hơn , kiên quyết giữ chính kiến của bản thân . Nhỏ chưa thấy ai lì dai như anh , anh rảnh lắm sao mà cứ thích bắt ép nhỏ đủ kiểu . Mà nhỏ lại rất ghét bị người khác ép buộc , cái gì nhỏ không muốn , không ai có thể ép được nhỏ . Trừ khi người đó là Nhược Thy
_ Được rồi , em uống thử một ngụm trước đi , nếu không ngon , tôi không ép nữa ! Anh xuống nước , nhỏ vốn không giống người con gái khác , anh không thể ép buộc nhỏ quá , nếu không e là sẽ phản tác dụng
Thấy anh đã mềm mỏng hơn , Hải Băng thu ánh mắt về , chuyển đến ly nước cam trước mặt , nhỏ miễn cưỡng cầm ly lên nhìn ly nước như nhìn cái thứ gì đó kinh dị lắm . Chỉ là uồng thử thôi mà , chẳng sao đâu
Tự thuyết phục bản thân , nhỏ đặt ly lên môi , hớp một ngụm nhỏ . Thứ nước màu vàng cam chảy vào trong khoang miệng , ngọt ngọt có mùi thơm nồng nàn của sữa và socholate . Rất đặc biệt
Không biết có phải lâu rồi nhỏ không uống nên thấy ngon và lạ hay không nữa
_ Ngon , phải không ? Anh hỏi dù biết chắc câu trả lời qua khuôn mặt đáng yêu kia
_ Cũng được ! Nhỏ nói dối , đặt ly xuống rồi đứng lên
Thấy thế , anh hỏi
_ Em đi đâu ?
_ Về ! Đáp cụt ngủn
_ Tôi đưa em về ! Anh đứng lên , đứng trước mặt nhỏ
_ Không cần ! Nhỏ đáp
_ Vậy tôi có thể biết tên em ???
_ Có cần thiết ??? Nhỏ trau mày , không cần câu trả lời , nhỏ đi qua cạnh anh một cách vô tình . Nhỏ và anh chỉ như bèo nước gặp nhau , rồi ngày mai sẽ chỉ là xa lạ . Vậy biết tên để làm gì
Anh nhìn theo bóng dáng bước đầy mạnh mẽ kia , nhỏ đúng là rất đặc biệt . Đặc biệt nhất trong những cô gái anh biết . Nhỏ không nói tên , anh cũng sẽ biết thôi