[Khải Thiên] Tôi Là TFPhone C...

By Quyn01

14.3K 1.5K 357

Cũng vì fan Khải Thiên, mình đã quyết định chỉnh sửa lại kịch bản phim "Tôi là TFPhone của bạn", fic chỉ giúp... More

Chap Two
Chap Three
Chap Four
Chap Five
Chap Six
Chap Seven
Chap Eight (End)

Chap One

3.4K 264 65
By Quyn01

Lấp lánh, ánh sáng trời cư nhiên rọi xuống căn nhà trồng nhiều loại hoa đỏ. Gió và nắng như đua nhau tinh nghịch, từng đợt rồi vượt qua những khóm lá xanh, mang theo tiếng chim hót như thể đang đánh thức một ngày mới. Và cùng xuyên suốt trong căn nhà trắng, một cậu trai khoảng chừng 16 tuổi đang bình thản gối hai tay nằm thả hồn. Mọi thứ quá đỗi yên tĩnh cho tới khi...

"Ring... ring... ring"

Chuông điện thoại bỗng nhiên đổ liên hồi, Vương Tuấn Khải liền ngồi vục dậy, đưa tay chộp lấy chiếc Oppo bên cạnh bàn. Mày nhíu nhíu nhìn vào màn hình, người gọi tới có vẻ thật phiền toái, cư nhiên khiến tâm tình anh chán nản, không ngần ngại mà thẳng tay quẳng nó sang một bên, lại tiếp tục nằm dài trên giường đến mấy tiếng nữa.

7/17...

7/18...

7/19...

Thời gian trôi qua liên tục, yên bình hệt như mặt biển không gợn sóng. Đã mấy tuần rồi Vương Tuấn Khải vẫn ỳ ục ở trong nhà 1 mình. Tuy rằng bên phía ngoài trời kia, ve sầu hiện đã kêu râm rấp như 1 bản hợp xướng hoành tráng, thế nhưng cũng chẳng làm người như Vương Tuấn Khải buồn lòng quan tâm đến. Game, mạng, điện tử... chính là điều tốt nhất, Vương Tuấn Khải anh không cần có bạn bè, cũng chẳng muốn ra phía bên ngoài đó. Nó thật sự quá mức phiền phức!

"Rừm... rừm..."

Dù đã chuyển sang chế độ rung nhưng cuộc gọi từ mẹ đúng thật làm cho anh phát điên. Bực bội ngắt máy, Vương Tuấn Khải hẳn đã định ném quách chiếc Oppo đi rồi, nhưng nghĩ kĩ lại vẫn là nên kìm chế. Có điều, cái tiếng "B...rừm..." đinh đầu đó lại cứ tiếp tục kêu khiến anh có chịu cũng chẳng thể kìm nén. Đưa tay bỏ tai nghe xuống, Vương Tuấn Khải đành ngậm ngùi bắt máy, giọng đỗi khó chịu :

- Alo, mẹ hả?

- Con đang ở đâu vậy?

- Haizz... đang ở nhà.

- Con nên ra ngoài chơi đi, cứ ì mãi trong nhà không tốt đâu.

- Ra ngoài chơi? Mẹ bảo con ra ngoài chơi sao? Con chỉ thích ở nhà thôi - Vương Tuấn Khải gần như gắt giọng, khuôn mặt càng lúc càng trở nên nhăn nhó.

Bảo anh đi chơi ư? Ra ngoài đó thì có gì hay ho, xe cộ thì đông, người lại nhiều đến nỗi muốn ngạt thở, chẳng phải nên ở nhà vẫn là tốt nhất sao?

- Con nói gì vậy Tiểu Khải? Con như thế thì lấy đâu ra bạn bè chứ? Con đúng là...

- Con không cần bạn gì cả! Một mình con cũng có thể rất vui vẻ!

- Tiểu Khải!

Bị tiếng át từ phía đầu dây bên kia, Vương Tuấn Khải đành thỏa hiệp với mẹ mình:

- Được rồi, ra ngoài ra ngoài. Con ra ngoài chơi là được chứ gì.

"Tút... cạch!"

Vương Tuấn Khải chán nản thở dài, mặc tay ném phăng chiếc điện thoại lên bàn, tâm tình đúng là rất muốn nổ tung. Tự hỏi sao mẹ lại bắt mình phải ra ngoài. Quả thực anh không muốn! Cực kì không thích đi đâu ngoài căn nhà yêu quý này hết!

.

Tiếng cười nói vang rộn ồn ào khắp các toa tàu. Ai trong đây hầu hết cũng có hoạt động riêng, người thì nghe nhạc, người thì rôm rả nói chuyện rồi thì cùng nhau thưởng thức bữa ăn sớm. Dù khá ồn ào đấy nhưng bầu không khí này thật khiến con người ta cảm thấy thoải mái.

Dừng trạm một lúc, khi cửa các toa dần dần mở, cậu bé mang theo mũ đen cùng túi đàn guitar chợt ngẩn ngơ bước vào trong. Lại chột dạ nhìn nhìn mọi thứ xung quanh mình, Thiên Tỷ liền tìm đại một chỗ ngồi tùy ý. Nhưng cũng vì quá mức chăm chú mà 1 đầu của túi đàn chẳng may quệt phải người nào đó hiện đang xui xẻo ngồi gần đấy.

- Tôi xin lỗi. Có phải va vào mắt cậu rồi không?

- Không sao, không sao - Người kia cười đáp, bên mắt bị đụng bắt đầu điều chỉnh lại hình ảnh, làm nét kĩ khuôn mặt của Thiên Tỷ lên. Đó là Vương Nguyên.

- Hay là tôi hỏi xem trên xe có bác sĩ không? Thực xin lỗi.

- Thật sự không có gì - Vương Nguyên vẫn mỉm cười. Lòng đột nhiên có chút cảm tình với người kia.

- Tôi còn lo có chuyện gì xảy ra đó - Quả thật Thiên Tỷ là người rất hay lo lắng. Bất chắc, cậu vừa đặt túi lên giá để vừa không quên hỏi lại người kia lần nữa.

- Không sao. Mà đàn guitar của cậu đẹp đấy.

- Cậu biết đàn guitar à?

Câu hỏi xem chừng có chút hơi lố, Vương Nguyên khẽ bĩu môi mình rồi liền lắc đầu quay ra ngắm phong cảnh. Hai người ngồi yên lặng một hồi, chợt phía bên kia ghế vang ra chất giọng nam trầm trầm của ai. Hóa ra Vương Tuấn Khải cũng đã đến. Anh cũng định lên tàu để đi du lịch theo đúng ý mẹ mình, mặc dù cả tâm trạng lẫn toàn thân đều rất bực bội, khó chịu, thế nhưng lời người lớn thật không thể nào mà chống đối.

- Đây là chỗ ngồi của tôi.

- À, thật ngại quá. Xin lỗi.

Vương Nguyên vội vã đứng dậy, lịch sự nhường chỗ đi cho Vương Tuấn Khải vào. Thiên Tỷ cùng lúc đó liền tiếp lời hỏi luôn:

- Mà... các cậu định ra ngoài đi đâu thế?

- Tôi hả? Tôi đi du lịch - Nhắc đến việc đi chơi cũng có chút thích thú, Vương Nguyên chưa gì đã nhanh lẹ trả lời luôn.

Còn người nào đó thì vẫn... chính là vẫn tự cao tự đại ngồi chống cằm ngắm cảnh. Vương Tuấn Khải căn bản là bị mẹ cưỡng ép đi, nếu mà có hỏi tới vụ đi đâu, chơi chiếc gì thì anh đây cũng chẳng muốn nói đến.

- Cậu thì sao?

Thấy cái tên kiêu cao, ngạo mạn kia vẫn chỉ ngồi lặng thinh 1 chỗ, Thiên Tỷ liền đánh liều quay sang gặn hỏi. Thế nhưng, cái thái độ khinh thường kia là ý gì? Đúng thật không chịu nổi.

- Hừm!

Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Vương Nguyên liền mở lời giải tỏa hòa khí, là hỏi Thiên Tỷ.

- Thế cậu định đi đâu?

- Tôi à? Tôi phiêu lưu.

- Phiêu lưu? Thế mục đích của cậu là đi đâu?

- Thơ và phương xa - Đoạn nói tới đây, ánh mắt Thiên Tỷ chợt có gì đó xa xăm, cậu hướng đầu ra phía ngoài cửa kính. Tư tưởng hiện đang vượt mức cao trào vậy mà bị lời nói của tên khó ưa kia làm cho cậu tụt hứng.

- Thật là trung nhị - Vương Tuấn Khải cười cười, làm bộ rõ khinh khỉnh mà phát ngôn.

- Người còn đang mặc quần áo phim hoạt hình. Nói ai trung nhị hả? - Thoạt nhìn bộ quần áo người kia mặc, Thiên Tỷ ngay lập tức có đòn phản bác. Chọc tức cậu ư? Không có cửa đâu.

- ...

Vương Tuấn Khải gần như cứng họng, cũng vội vã điều chỉnh lại dáng vẻ cũ. Ngoài mặt rõ là không thèm chấp nhưng trong lòng thực là rất bực bội đấy. Tên nhóc này được lắm!

- Này, tôi nói cậu...

"Thịch"

Cả tim Vương Tuấn Khải bỗng nhiên đập lạc nhịp 1 nốt, mắt cứ tròn xoe ra nhìn lấy Thiên Tỷ như bị bỏ bùa mê. "Nụ cười đồng điếu đó... sao lại có thể đẹp đến vậy?"

End 1~

Continue Reading

You'll Also Like

286K 38.8K 71
Couple: PondPhuwin, JoongDunk, GeminiFourth Văn án: Thế giới vận hành với 5 hệ năng lực trấn giữ bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hoả và Thổ. GMM chính là một...
9.6M 163K 76
Một vị tổng tài nổi tiếng tàn khốc trên thương trường, nay lại yêu từ cái nhìn đầu tiên với con gái của một đối tác làm ăn. Chuyện này ai tin đây? ...
16.2M 346K 109
Cô là thư kí cho một tổng tài lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng anh ta thật sự rất tài giỏi. Bản thân cô cũng có thể coi là người tài giỏi như thế vì g...
102K 12.4K 84
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...