[BHTT][Edit] Thương Nhân Đá Q...

Ren2429 tarafından

762K 51.5K 6.8K

Tác phẩm: Thương Nhân Đá Quý và Tiểu Thư Kim Cương Tác giả: Nhập Nhập Nha Thể loại: Hiện đại, ngọt văn, cườn... Daha Fazla

Văn án
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107 Hoàn
Chương 108 Thích x Khúc
Chương 109 Thích x Khúc
Chương 110 Thích x Khúc
Chương 111 Thích x Khúc
Chương 112 Thích x Khúc
Chương 113 Thích x Khúc
Chương 114 Thích x Khúc
Chương 115 Thích x Khúc
Chương 116 Thích x Khúc
Chương 117 Thích x Khúc
Chương 118 Thích x Khúc
Chương 119 Thích x Khúc
Chương 120 Thích x Khúc
Chương 121 Thẩm x Trì
Chương 122 Thẩm x Trì
Chương 123 Thẩm x Trì
Chương 124 Thẩm x Trì
Chương 125 Thẩm x Trì
Chương 126 Thẩm x Trì
Chương 127 Thẩm x Trì
Chương 128 Thẩm x Trì
Chương 129 Thẩm x Trì
Chương 130 Thẩm x Trì
Chương 131 Thẩm x Trì
Chương 133 Thẩm x Trì
Chương 134 Thẩm x Trì
Chương 135 Thẩm x Trì
Chương 136 Thẩm x Trì
Chương 137 Thẩm x Trì
Chương 138 Thẩm x Trì
Chương 139 Thẩm x Trì
Chương 140 Thẩm x Trì
Chương 141 Thẩm x Trì
Chương 142 Thẩm x Trì
Chương 143 Thẩm x Trì [Đại Kết Cục]

Chương 132 Thẩm x Trì

1.9K 146 8
Ren2429 tarafından

Cả thành phố đều đang hân hoan, khắp nơi đều có ánh đèn, hàng nghìn ngọn đèn thắp sáng màn đêm đen tối, chỉ có bệnh viện vắng tanh, ngoài cửa cũng không thấy ai, ngay cả đèn trong bệnh viện cũng không sáng như ngày thường.

Thẩm Trác Ngọc chạy đến bệnh viện, ngoài hành lang không thấy ai, chỉ nhìn thấy hai y tá trẻ đang trực ở cửa phòng phẫu thuật, có lẽ bọn họ không thể đón giao thừa cùng gia đình, tâm trạng tương đối kém, sắc mặt đều không tốt.

Y tá trẻ nói: "Nhà cô sao vậy? Gọi số này không có ai bắt máy, gọi số kia thì không liên lạc được. Cuối cùng gọi được số nước ngoài, chuyển máy bảy tám lần mới tìm được một người."

"Xin lỗi xin lỗi." Thẩm Trác Ngọc thở hổn hển, lo lắng hỏi: "Tình huống thế nào rồi? Là vấn đề gì vậy?"

"Ngất do tim mạch, bác sĩ vẫn đang kiểm tra vấn đề cụ thể, cô chờ một chút, đừng lo lắng, được đưa đến kịp thời." Y tá nói, lạnh lùng nói cho Thẩm Trác Ngọc biết phát hiện ra Trì Nhuế Thư như thế nào.

Chuyện này quá kinh khủng, chỉ một chút thôi, Trì Nhuế Thư đã ngất xỉu ở quảng trường, nếu người đốt pháo hoa không đến dọn dẹp hiện trường, tìm thấy nàng rồi đưa nàng đến bệnh viện thì ngày hôm sau nhìn thấy chính là thi thể của Trì Nhuế Thư.

Y tá lại nói cho cô biết nguyên nhân xảy ra chuyện, Trì Nhuế Thư chạy khắp nơi mệt mỏi, nàng chạy suốt một tuần, buổi tối còn thức khuya, nếu không đột tử chết cũng là may mắn.

Y tá nói: "Ăn Tết còn không biết nghỉ ngơi cho tốt, còn đi học sao?"

Thẩm Trác Ngọc càng nghe, tay càng siết chặt, cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng.

Cô ngồi trên ghế nôn nóng chờ đợi, lại đứng dậy nhìn ánh đèn trong phòng cấp cứu, chưa bao giờ cô cảm thấy thời gian gian nan đến vậy.

Nửa giờ sau, bác sĩ đi ra, Thẩm Trác Ngọc siết chặt tay, bước tới, giọng run run hỏi: "Con bé thế nào?"

Bác sĩ nói: "Không có việc gì, sau này cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng làm việc quá sức, tuổi còn trẻ, đừng làm cho một thân bệnh."

Sau đó cũng giải thích chi tiết nguyên nhân và vấn đề của căn bệnh này cho Thẩm Trác Ngọc, Thẩm Trác Ngọc cũng là bác sĩ tim mạch, cô hiểu hết những gì bác sĩ nói, bác sĩ kinh ngạc nhìn cô nói: "Nếu như vậy, tại sao cô ấy vẫn còn gặp vấn đề? Ngày thường cô không kêu cô ấy chú ý hơn sao?"

"Là tôi không chăm sóc tốt cho con bé."

Chính vì là chuyên gia trong lĩnh vực này nên cô mới nắm bắt cơ hội, hoàn toàn rời đi, khi rời đi, cô đọc báo cáo khám sức khỏe của Trì Nhuế Thư nhiều lần để đảm bảo nàng không có vấn đề gì, thấy thân thể cô khỏe mạnh mới yên tâm rời đi.

Trì Nhuế Thư được đẩy vào phòng bệnh chăm sóc, hiện tại Thẩm Trác Ngọc còn chưa thể vào phòng bệnh, mặc dù bác sĩ đã nói không nguy hiểm đến tính mạng nhưng Trì Nhuế Thư vẫn còn hôn mê.

Thẩm Trác Ngọc ở ngoài cửa cả đêm, không có người đến thay ca với cô, cô cũng không dám nhắm mắt, ngày hôm sau bác sĩ giao đồ đạc của Trì Nhuế Thư cho cô.

Thẩm Trác Ngọc cầm điện thoại và một tấm vé nhàu nát, Thẩm Trác Ngọc đứng ở khán đài xem pháo hoa cũng không quay đầu lại, cô không nghĩ tới trên khán đài còn có thêm một người, trời tối như mực, không có ánh sáng, chỉ nhìn thôi cũng sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Ai có thể nghĩ tới trên đó lại có một người đang đứng, mà người đó còn đang nhìn cô.

Ngày hôm sau, bác sĩ đến kiểm tra, tết nhất còn phải ở bệnh viện, bác sĩ cũng thở dài bảo Thẩm Trác Ngọc đi tắm, sau đó có thể vào phòng bệnh.

Không cần bác sĩ lúc nào cũng đến, bản thân Thẩm Trác Ngọc cũng là bác sĩ, nhưng Thẩm Trác Ngọc lại lo lắng thái quá, luôn sợ mình bỏ sót chi tiết gì.

Trì Nhuế Thư nằm ở đó hai ngày mới tỉnh lại, nàng mở mắt nhìn lên trần nhà, mất một lúc lâu mới tập trung được.

Thẩm Trác Ngọc vội vàng giơ tay lên hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không? Dì kêu bác sĩ tới xem cho con."

Trì Nhuế Thư trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Dì không còn là bác sĩ nữa sao?"

Thẩm Trác Ngọc còn chưa tìm việc làm, ừ một tiếng.

"Tim có chút đau." Trì Nhuế Thư nói.

Nàng vừa mới phẫu thuật, vết thương vào mùa đông chậm lành, đau cũng là bình thường, Thẩm Trác Ngọc vuốt thẳng chăn để không đè lên vết thương.

"Khá hơn chút nào không?" Thẩm Trác Ngọc hỏi.

Nhìn lại lần nữa, cô phát hiện khóe mắt Trì Nhuế Thư ươn ướt, nước mắt lăn xuống gối, nàng chớp chớp mắt, lông mi cũng ướt đẫm.

Thẩm Trác Ngọc đứng nhìn một lúc, sau đó ngồi xuống lau nước mắt cho nàng, an tĩnh, hô hấp của hai người đều rất bình tĩnh, giống như sống sót sau tai nạn, lại như an ủi sau khi đoàn tụ.

"Dì."

Trì Nhuế Thư gọi cô, Thẩm Trác Ngọc nghiêng người về phía trước, Trì Nhuế Thư nghẹn ngào nói: "Dì ơi, xin dì yêu thương con nhiều hơn một chút, con thực sự mệt mỏi rồi."

Thẩm Trác Ngọc gật đầu, dùng sức gật đầu, trấn an nàng: "Dì thương con, nhất định thương con, xin lỗi Nhuế Nhuế, dì không nên chạy lung tung, hại con vẫn luôn tìm dì, xin lỗi con."

Trì Nhuế Thư im lặng khóc, cắn môi, sắc mặt tái nhợt nói: "Con muốn cùng dì đón Tết, cùng dì xem TV, cùng dì làm sủi cảo ăn, con thực sự rất muốn, trước kia chúng ta vẫn luôn như vậy."

"Được rồi, chúng ta cùng nhau ăn Tết, con muốn sủi cảo nhân gì, dì đều làm cho con." Thẩm Trác Ngọc đồng ý, cô nói là giữ lời, hứa rồi nhất định sẽ thực hiện, nhưng Trì Nhuế Thư lại không ngừng khóc.

Cô dỗ dành Trì Nhuế Thư, muốn ôm nàng, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, tay cô không dám chạm vào nàng nữa.

Hành động này tiếp tục vài phút cho đến khi bác sĩ gõ cửa đi vào, cắt ngang lời hai người.

Thẩm Trác Ngọc nghiêng đầu lau nước mắt, hỏi: "Phiền toái ngài xem con bé thế nào."

Bác sĩ khám xong, nói đã tỉnh liền không có việc gì.

Hắn kêu y tá thay dịch truyền, đồng thời dặn dò một chút chi tiết: "Đừng có quá nhiều cảm xúc thăng trầm, để không tạo gánh nặng cho trái tim. Chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, phải ăn những thực phẩm ít protein."

Thẩm Trác Ngọc viết hết ra, cô đã nói điều này với bệnh nhân của mình rất nhiều lần, không nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị người khác nói, cô muốn hỏi Trì Nhuế Thư có muốn ăn không, quay đầu thì phát hiện Trì Nhuế Thư đã ngủ rồi.

Giống như chỉ là một cơn ác mộng, cô lau mặt cho Trì Nhuế Thư, Trì Nhuế Thư cau mày, vô thức nói đau.

Đau ở đâu?

Đau lòng.

Con dao nhỏ trên miệng vết thương rất đau, nỗi sợ hãi trong lòng cũng khuấy động nàng.

Sau đó bác sĩ tới càng ngày càng ít, chỉ cần Thẩm Trác Ngọc ở đây sẽ không có vấn đề gì lớn, vừa mới phẫu thuật xong có quá nhiều điều kiêng kỵ, Trì Nhuế Thư thiếu nước, Thẩm Trác Ngọc cũng không dám cho nàng uống nhiều nước, liền dùng nước thấm tăm bông, thấm ướt môi cho nàng.

Ngón tay của Thẩm Trác Ngọc sẽ run lên khi chạm vào đôi môi khô khốc của Trì Nhuế Thư, cho nên Trì Nhuế Thư lấy tăm bông tự làm.

Hai người trao đổi rất ít, Trì Nhuế Thư chỉ trả lời khi Thẩm Trác Ngọc hỏi nơi nào không thoải mái, lúc khác cũng sẽ không chủ động nói chuyện.

Cùng lúc đó, Thẩm Trác Ngọc trở về lấy quần áo cho Nhuế Thư và một ít quần áo cho mình, khi quay lại thì thấy Trì Nhuế Thư đang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm về hướng cô vừa đi tới.

Thẩm Trác Ngọc giật mình, vội vàng chạy tới đỡ nàng nói: "Sao con lại xuống giường?"

"Ra ngoài hít thở chút không khí, nằm trên lưng của con hơi đauc." Trì Nhuế Thư nói, ngón tay ấn vào tường, trên móng tay có chút vôi trắng, nói thêm: "Bác sĩ nói con có thể xuống giường hoạt động."

"Cũng đúng." Thẩm Trác Ngọc đỡ nàng đi vòng quanh phòng mấy lần, không dám làm động tác quá lớn, sau đó bảo Trì Nhuế Thư ngồi lên giường, cô nâng giường lên, đặt kệ ở đầu giường, sau đó đặt máy tính bảng lên nói: "Con muốn xem gì?"

Trì Nhuế Thư hỏi: "Qua Tết rồi sao?"

"Vẫn chưa." Thẩm Trác Ngọc lấy một cái bao lì xì nhét vào người nàng, "Cho con, hôm nay là ngày mùng ba Tết, Nhuế Nhuế, năm mới vui vẻ."

"Vâng, chúng ta cùng xem Gala Lễ hội mùa xuân đi."

Thẩm Trác Ngọc làm theo lời nàng, tải APP xem gala phát lại, phía trước là ca hát và nhảy múa cùng nhiều màn biểu diễn theo chủ đề đoàn kết dân tộc.

Người ở độ tuổi của họ không thực sự thích xem cái này, không đánh giá cao, sau khi nhảy xong chính là tiểu phẩm, tiểu phẩm của các nghệ sĩ cũ ngay từ đầu có thể khiến mọi người bật cười, Trì Nhuế Thư khẽ hừ một tiếng, quay đầu lại, liếc nhìn nhìn Thẩm Trác Ngọc hỏi: "Sao dì không xem? Dì không thích xem cái này sao?"

"Không phải, dì xem qua một lần rồi."

Thẩm Trác Ngọc còn chưa xem xong đã nhận được tin, nghĩ đến lại cảm thấy khó chịu, Trì Nhuế Thư đang nằm trên đài bắn pháo hoa chờ cứu viện, còn cô lại ở nhà xem tiểu phẩm cười vui vẻ.

Thẩm Trác Ngọc mím môi.

Trì Nhuế Thư xem rất vui vẻ, nàng vẫn luôn xem tiểu phẩm, thỉnh thoảng sẽ cười nhưng không dám cười quá lớn, có chút khắc chế chịu đựng.

"Rất hay." Trì Nhuế Thư nói, "Dì cũng xem một chút đi."

Thẩm Trác Ngọc đứng dậy rót một cốc nước nóng đưa cho Trì Nhuế Thư, Trì Nhuế Thư nhận lấy uống một ngụm, khi đưa lại cho cô, ngón tay của hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Chiếc cốc được đặt lại trên bàn, mặt Trì Nhuế Thư bị Thẩm Trác Ngọc ôm lên, cô vừa mới cầm chiếc cốc, nhiệt độ nóng như thiêu đốt, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát trên mặt nàng, tất cả nhu tình cùng đau lòng đều ở chuyển động ở trong lòng cô.

"Còn đau không?" Thẩm Trác Ngọc hỏi.

Trì Nhuế Thư mở miệng nhưng không nói gì.

Đau thì chắc chắn là còn, nhưng khi đã quen với cơn đau thì chẳng là gì cả.

Thẩm Trác Ngọc chậm rãi nghiêng người về phía trước, khi môi sắp dán vào thì Trì Nhuế Thư quay đầu lại, môi rơi xuống sườn mặt, Trì Nhuế Thư nói: "Tiểu phẩm sắp kết thúc rồi, con muốn xem cái khác."

Tim đập thêm vài nhịp, Thẩm Trác Ngọc ngồi lại nhìn vào máy tính bảng, thứ đang phát ra không phải là tiểu phẩm mà là một ca sĩ nổi tiếng đang hát.

Ngồi được một lúc, cô đột nhiên thò người về phía trước, hôn lên môi Trì Nhuế Thư, sờ đầu Trì Nhuế Thư nói: "Không sợ, không sợ, mọi chuyện đều ổn rồi."

Trì Nhuế Thư sửng sốt một lát, ánh mắt bắt đầu nóng lên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, trong quá trình này nhẹ nhàng hít hít mũi, giả vờ như không biết gì.

Buổi tối, Thẩm Trác Ngọc ngủ ở giường phụ bên cạnh, cô chỉnh chăn cho Trì Nhuế Thư, ngón tay Trì Nhuế Thư thò ra khỏi chăn, kéo cô lại nói: "Dì."

"Con muốn dì ngủ với con sao?" Thẩm Trác Ngọc nhẹ giọng hỏi, Trì Nhuế Thư gật đầu, Thẩm Trác Ngọc cười nói: "Nếu đụng phải vết thương của con thì sao?"

Trì Nhuế Thư không trả lời, mất mát buông tay cô ra, Thẩm Trác Ngọc thu thập bên cạnh nàng, nằm lên nói: "Vậy buổi tối ngủ cẩn thận một chút, nếu dì cấn con thì con phải nói đó."

"Vâng, con biết rồi."

Trì Nhuế Thư dịch sang một bên, Thẩm Trác Ngọc nắm cánh tay nàng nói: "Không cần, thế là đủ rồi, ngã bây giờ."

"Vâng." Trì Nhuế Thư nghe theo, không nhúc nhích nữa.

Hai người ngủ cạnh nhau, Thẩm Trác Ngọc sợ đụng phải nàng nên ngủ sát mép giường, trước đó cô thường thức dậy mỗi đêm để kiểm tra Trì Nhuế Thư, nhưng hiện tại ở gần Trì Nhuế Thư như vậy cũng an tâm hơn nhiều.

Thẩm Trác Ngọc nói: "Chờ con khỏe hơn thì dọn đến chỗ của dì đi, con có muốn ở cùng dì không?"

Trì Nhuế Thư im lặng, Thẩm Trác Ngọc tưởng nàng đã ngủ, khi đèn tắt, Trì Nhuế Thư liền mở miệng nói: "Không đi, dì đừng định cư ở đây, nơi này quá nhỏ, dì ở nơi này như nhân tài không được trọng dụng, dì về đi."

Thẩm Trác Ngọc nhấn công tắc, lên tiếng "được."

Trì Nhuế Thư bị đau lưng nên nằm nghiêng, ban đêm ngủ vô thức hừ hai tiếng, Thẩm Trác Ngọc liền lặng lẽ ngồi dậy xoa bóp cho nàng.

Hôm sau là một ngày nắng đẹp, mùa đông ở đây ấm hơn thành phố cô từng ở trước đây, nhưng thành phố này cũng rất đặc biệt, luôn ẩm ướt và lạnh lẽo, cơ thể không lạnh mà xương cốt lạnh đến đau.

Khi mặt trời ló dạng, trên bệ cửa sổ in vài tia sáng, in trên kính, sáng tối chồng lên nhau, thực sự rất đẹp. Thẩm Trác Ngọc bưng nước nóng tới, đóng cửa phòng bệnh lại, nói: "Nhuế Nhuế, dì lau người cho con."

Trì Nhuế Thư thích sạch sẽ, trước kia mùa đông nàng còn tắm mấy lần, mấy ngày nay sinh bệnh, nhịn không được mà trộm ngửi quần áo mấy lần, mỗi lần đều cảm thấy buồn nôn, bộ dáng muốn nôn.

"Dì cũng mang quần áo cho con." Thẩm Trác Ngọc lấy ra một bộ đồ ngủ màu hồng, cô đặt nước ở cạnh giường, bảo Trì Nhuế Thư cởi áo.

Rèm cửa được kéo lại, Thẩm Trác Ngọc cúi đầu giặt khăn tay, ngồi xổm nửa người nhìn Trì Nhuế Thư, Trì Nhuế Thư còn chưa cởi quần áo, ngơ ngác nhìn cô.

"Con không muốn lau hả? Hay là ngại?"

"Buổi tối lau đi." Trì Nhuế Thư nói xong, cúi đầu thuận tay cầm chiếc máy tính bảng đầu giường lên.

Thẩm Trác Ngọc vẫy tay với nàng, dỗ dành: "Dì lau lưng cho con, còn lại con tự mình làm, bây giờ ấm áp, ban đêm quá lạnh không lau được, lau xong con có thể nằm lại, buổi chiều trời nắng chúng ta xuống lầu đi dạo, con có chịu không?"

Trì Nhuế Thư xem qua máy tính bảng một lúc mới ngẩng đầu nhìn cô, cởi đồ ngủ, động tác cẩn thận, Thẩm Trác Ngọc cũng đề cập hai ngày nay cô sẽ thay thuốc cho Trì Nhuế Thư, xem vết thương của nàng.

Thẩm Trác Ngọc hỏi: "Muốn dì giúp con không?"

"Không cần." Thẩm Trác Ngọc cởi đồ ngủ bên ngoài, ngồi ở bên giường một lúc, sau đó đi đến chỗ Thẩm Trác Ngọc cởi đồ mỏng bên dưới.

Nàng đứng trước mặt Thẩm Trác Ngọc, đối diện với ánh mắt quan tâm của cô, sau đó dời tầm mắt, đợi một lát, "Dì, con hơi lạnh."

"A, được." Thẩm Trác Ngọc dùng khăn tay lau vùng da xung quanh vết thương, cô cẩn thận tránh chạm vào vết thương, hỏi: "Con có thấy khó chịu không?"

"Một chút." Trì Nhuế Thư nắm chặt hai tay.

Thẩm Trác Ngọc đi vòng ra sau lưng nàng, lau lưng cho nàng, trên lưng có một vết bầm tím, hẳn là do hôm đó bị ngã, cô thay khăn mấy lần liên tục mới lau xong người Trì Nhuế Thư, cô đưa đồ ngủ cho nàng, "Mặc vào đi, dì ra ngoài thay nước."

Thẩm Trác Ngọc mang nước trở lại, để Trì Nhuế Thư tự lau mấy chỗ còn lại, Thẩm Trác Ngọc đợi hơn mười phút mới gõ cửa hỏi: "Nhuế Nhuế, con ổn không? Dì vào nhé."

Cô mở cửa phát hiện Trì Nhế Thư chỉ ngâm chân: "Chân chưa lau sao?"

"Khom lưng không được, ngực đau." Trì Nhuế Thư nói xong, làm ướt, giẫm lên chậu nói: "Đưa khăn cho con đi, như vậy cũng được."

"Thế nào được." Thẩm Trác Ngọc lại đi thay nước, lúc quay lại giúp Trì Nhuế Thư cởi quần, Trì Nhuế Thư đứng thẳng, cô ngồi xổm xuống giúp nàng cởi quần.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng cười.

Thẩm Trác Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy Trì Nhuế Thư đang nở nụ cười giảo hoạt, giống như một đứa trẻ hư.

Nàng đứng dậy nhéo mũi Trì Nhuế Thư: "Con làm gì đó? Sao lại trêu đùa dì!"

Trì Nhuế Thư cười nói: "Nhìn dì đáng yêu quá."

Sau đó hai người chơi đùa giống như đã làm hòa, trời nắng đẹp thì đi dạo, trời lạnh thì chỉ ở trong phòng xem TV, chỉ là...

Chỉ là Trì tiên sinh thường xuyên gọi điện, gọi nhiều lần Trì Nhuế Thư mới trả lời.

"Nhuế Nhuế, ba xin lỗi con, còn một ngày nữa thôi, ba ký hợp đồng này xong sẽ qua thăm con." Giọng nói của Trì tiên sinh mang theo áy náy, hắn luôn mắc nợ con gái mình, nhưng lần này còn nhiều hơn.

Trì Nhuế Thư im lặng nghe, đạm nhiên nói: "Lần này không trách ông, đó là vấn đề của tôi."

Nàng không chất vấn Trì tiên sinh như trước, cũng không hề tức giận, rất bình tĩnh.

Trước kia tính cách ương ngạnh của nàng thường làm Trì tiên sinh đau đầu, nhưng hiện tại nàng đột nhiên im lặng, làm Trì tiên sinh cảm thấy bất an, "Nhuế Nhuế?"

Trì Nhuế Thư không trả lời, Trì tiên sinh lại gọi một tiếng: "Nhuế Nhuế, nói chuyện với ta đi."

"Được." Trì Nhuế Thư hỏi: "Ông muốn nghe cái gì?"

"Con có tức giận với ba không?"

"Tôi không tức giận." Trì Nhuế Thư nghiêm túc nói: "Tôi đang cảm ơn ông, dù sao trước đó tôi không thể gặp được dì, lần này ông chủ động gọi dì ấy đến cho tôi, tôi nên cảm ơn ông."

Trì tiên sinh là một doanh nhân, hắn đã nghe quá nhiều tiếng lóng, làm sao hắn có thể không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của nàng? Trì Nhuế Thư đang châm chọc hắn. Hắn luôn ngăn cản Thẩm Trác Ngọc ở bên nàng, nhưng khi nàng xảy ra chuyện, Trì tiên sinh căn bản không thể chăm sóc nàng, vậy nên phải gọi Thẩm Trác Ngọc tới.

"Ba xin lỗi con."

Lời xin lỗi rất yếu ớt, việc kinh doanh nước ngoài này liên quan đến toàn bộ công ty, kỳ thực không phải của một mình hắn, hắn phải duy trì mạng sống của hàng chục nghìn người, nếu xảy ra sai sót, hắn sẽ phá sản.

Người muốn thành công nhưng cũng sợ phá sản.

Trì tiên sinh nói: "Ba sẽ bồi thường cho con".

"Làm sao bồi thường?" Trì Nhuế Thư hỏi hắn.

Trì tiên sinh cẩn thậm ngẫm lại, giống như không có gì có thể bồi thường.

Trì Thụy Thư không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại.

Khi còn nhỏ, Trì tiên sinh nói lời này với Trì Nhuế Thư, Trì Nhuế Thư sẽ đưa ra rất nhiều yêu cầu từ hắn, chẳng hạn như đồ chơi, quần áo, hiện tại nàng đã lớn, nàng không còn là cô con gái tùy ý lấy lòng là có thể tiêu tan cùng thông cảm.

Trì tiên sinh thở dài, nặng nề nhắm mắt lại.

...

Ở nơi nhỏ bé này không có bệnh viện cấp 3 mà chỉ có bệnh viện cấp 2, đội ngũ y tế ở đây không đủ tốt, sau đó sắp xếp chuyển Trì Nhuế Thư đến một bệnh viện có trang thiết bị y tế tốt hơn, lại làm kiểm tra kỹ lưỡng.

Mặc dù Trì Nhuế Thư không trả lời điện thoại của Trì tiên sinh nhưng nàng vẫn chấp nhận sắp xếp, Thẩm Trác Ngọc mở cửa bước vào hỏi: "Khi nào con đi?"

Trì Nhuế Thư đáp: "Có lẽ là ngày mốt."

"Đừng chơi game nữa, đã hơn nửa giờ rồi." Thẩm Trác Ngọc ở bên cạnh nhắc nhở nàng, từ nhỏ Trì Nhuế Thư đã không tự chủ được việc chơi game, tính tình nóng nảy.

Nàng nhấn vào màn hình nói: "Ván cuối cùng, con gần thắng rồi."

Đây là trò chơi kỹ năng, hai bên cắn nhau không bỏ, ngươi không cho ta thắng, ta cũng không cho ngươi nếm ngon ngọt, qua qua lại lại, không ngừng phân cao thấp.

Chơi được hơn 20 phút, Trì Nhuế Thư mắng: "Thật đáng giận, thế mà lại thua, những người bên kia căn bản không phải con người, cũng không biết nhường nhịn người bệnh như con."

"Không phải con nói cạnh tranh điện tử không có thua chỉ có thắng sao?" Thẩm Trác Ngọc mỉm cười nhìn, cô không chơi game nhiều, nhưng thỉnh thoảng lại xem Trì Nhuế Thư chơi, thỉnh thoảng hỏi Trì Nhuế Thư những icon đó có ý nghĩa gì.

Thẩm Trác Ngọc nhìn chiến tích của nàng, nói: "Lợi hại như vậy, con giết được nhiều người nhất."

Trì Nhuế Thư gật đầu nói: "Đồng đội của con thực sự quá cùi bắp, nếu không ván này con nhất định sẽ thắng."

Thẩm Trác Ngọc lấy lại máy tính bảng, Trì Nhuế Thư không đưa cho cô, giấu sau lưng nói: "Con lại xem video, nửa tiếng nữa con sẽ đưa cho dì."

Thẩm Trác Ngọc không còn cách nào, cô là người tính tình mềm mỏng, "Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi."

Cô bưng một bát canh cho Trì Nhuế Thư, tình trạng của Trì Nhuế Thư đã khá hơn rất nhiều, không cần phải ăn kiêng như trước nữa, cô nấu đồ ăn phong phú cho nàng: "Ăn nhiều một chút."

"Con biết rồi." Trì Nhuế Thư nhấp một ngụm canh, rất nóng, nàng nheo mắt lại, Thẩm Trác Ngọc cầm lấy bát, nhẹ nhàng thổi một cái, sau đó đưa lên miệng nàng nói: "Cẩn thận một chút."

Trì Nhuế Thư mở miệng, sau đó mím chặt môi.

Thẩm Trác Ngọc lại đưa bát cho nàng, "Con muốn tự ăn sao?"

Trì Nhuế Thư cúi đầu, dùng giọng nói rất nhẹ: "Dì biết mà, con nói dì làm chính dì đi."

Không có nhiệt tình trước đó, làm người rất không quen.

Thẩm Trác Ngọc tựa hồ không nghe thấy, nói: "Trước mắt con ăn chút gì đi, hôm nay dì làm thịt viên còn có nem rán cho con, nếu con thấy không hợp khẩu vị thì thử món khác."

Trì Nhuế Thư bịt tai, tiếp tục dùng ngón tay gõ gõ trên bàn phím, không biết đang viết gì, Thẩm Trác Ngọc không nhìn: "Ăn một chút đi, hoặc là, con muốn ăn gì, dì làm cho con."

Trì Nhuế Thư thấp giọng nói: "Con nói dì đi, ý là dì rời đi, lần này con sẽ không tìm dì nữa."

Thẩm Trác Ngọc mím môi, "Xin lỗi Nhuế Nhuế, dì không nên không từ mà biệt, về sau sẽ không như vậy nữa."

Trì Nhuế Thư trào phúng cô không giống như trào phúng Trì tiên sinh, chỉ bình tĩnh nói: "Trước đó dì đã nói với con, nếu chúng ta ở bên nhau sẽ giống như một loại thống khổ chết đi, trước kia con không hiểu, cảm thấy không ở bên nhau mới là một loại thống khổ chết đi."

"Sau đó, con ngã ở đài bắn pháo hoa, không thở được, tim đau đến mức gần như mất đi tri giác, trong đầu con chỉ quanh quẩn một từ duy nhất là 'chết', hóa ra chết là một loại khó chịu như vậy."

Vốn dĩ Thẩm Trác Ngọc mong đợi Trì Nhuế Thư sẽ từ bỏ, nhưng khi nghe Trì Nhuế Thư từ bỏ, cô lại không có chút vui mừng.

Tim cô như bị ai đó bóp chặt, có chút không thở nổi, giống như thân phận của cô đã bị đảo ngược với Trì Nhuế Thư, cô trở thành người nằm trên giường bệnh vì đau tim.

"Nhuế Nhuế, con đừng như vậy, con thực sự đừng như vậy, chúng ta làm hòa đi, về sau dì sẽ không đẩy con ra xa nữa." Lời nói của Thẩm Trác Ngọc mang theo vội vàng không thể diễn tả được.

Cô biết mình đang hoảng loạn.

Trì Nhuế Thư chưa bao giờ đối xử với cô như vậy, không làm nũng cũng không tức giận, khác hẳn với những lần cãi vã trước đây.

Trì Nhuế Thư đã vượt qua cửa địa ngục giống như xem nhẹ mọi chuyện, Thẩm Trác Ngọc tiến đến nắm tay nàng, nói: "Nhuế Nhuế, con nhìn dì đi."

Trì Nhuế Thư chậm rãi rút tay lại.

Mũi Thẩm Trác Ngọc chua xót, trong lòng rất hiểu rõ, Trì Nhuế Thư nghiêm túc.

Trì Nhuế Thư ngẩng đầu lên để ngăn những giọt nước mắt dâng trào, không nói lời nào. chỉ im lặng.

Thẩm Trác Ngọc hoảng hốt nói: "Đều là dì sai, đều là dì không tốt, Nhuế Nhuế, con cho dì một cơ hội đi, chúng ta làm hòa, giống như trước kia vậy."

Người mình thích đứng trước mặt mình dùng loại ngữ khí cầu xin tha thứ, thái độ của Trì Nhuế Thư gần như mềm đi.

Nhưng sau khi nghe được lời nói "giống như trước kia" của Thẩm Trác Ngọc, trái tim nàng lại ngạnh xuống.

Thẩm Trác Ngọc không hiểu, nàng còn muốn nhiều hơn thế.

Điều nàng mong muốn là hai người công khai ở bên nhau như vợ chồng, mỗi sáng thức dậy sẽ nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của nhau, sống trong một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp, cùng đi làm tan làm như một cặp đôi bình thường, cuối tuần không có việc gì làm thì ra ngoài xem phim, khi không muốn nấu ăn thì đi nhà hàng hẹn hò.

Rất đơn giản có phải không?

Nhưng điều này quá khó với nàng và Thẩm Trác Ngọc.

Nàng một lần lại một lần cường ngạnh kéo tay Thẩm Trác Ngọc ra khỏi mình.

Trì Nhuế Thư siết chặt chăn, hô hấp không được thuận lợi, quay đầu đi, "Dì về đi, ngày mai không cần đến, con khỏe hơn nhiều rồi, có thể ở một mình, ngày mốt con sẽ rời đi."

"Dì, chết quá đau đớn, con sẽ không dây dưa với dì nữa."

Cái chết không đáng sợ, đáng sợ là quá trình chờ đợi cái chết, dài lâu mà hít thở không thông.

Okumaya devam et

Bunları da Beğeneceksin

853K 54.4K 65
Tác phẩm: Ngã Vi Ngư Nhục (我为鱼肉) Tác giả: Ninh Viễn (宁远) Thể loại: Bách hợp, cổ đại, lịch sử giả tưởng, quyền mưu, cung đấu, 1vs1, HE Nhân vật chính:...
10.2K 699 11
Truyện này tui làm dựa trên mấy bức ảnh lụm được trên pinterest(nói là ăn cắp cũng không sai :v) bạn nào thấy hay thì có thể xem thử (◕ᴗ◕✿)
371K 14.1K 100
WE ARE... CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA (We are... คือเรารักกัน) Tác giả: Parawee Độ dài: 77 chương "Lần đầu gặp gỡ chẳng có tí ấn tượng nào, như...
751K 36.6K 95
Thể loại: Giới giải trí, trọng sinh, 1x1, H scene, HE Diễn viên chính: Dung Tiểu Kỳ, Trạm Hải Lam Thuộc tính cp: Trọng sinh nghịch tập ngạo kiều công...