(Triệu Duyên Cover) Mèo và Bá...

Por Nho_dang_chap_ne

15.8K 432 2

Tác Giả: Lão Ti Cơ Lưu Tô Editor: Yulsosexy Thể Loại: Cao H, hiện đại, ngọt văn, bách hợp, tình hữu độc chung... Más

Chương 1: Không cẩn thận gõ sai cửa phòng
Chương 2: Vừa gặp đã yêu, lập tức bị thao (Hơi H)
Chương 3: Thích đến cầm khăn tắm tự an ủi (Hơi H)
Chương 4: Tôi là người Phạm tổng kêu phục vụ tính (H)
Chương 5: Đêm dài không ngủ chậm rãi ân ái (H)
Chương 6: Mộng xuân lại gặp mộng xuân
Chương 7: Nghề nghiệp của tôi là tiểu bạch kiểm
Chương 8: Cô đúng là một nhân tài (một kịch bản tiểu ba)
Chương 9: Tôi thật không phải là mèo lớn (H thanh lãnh giáo sư thụ x quan)
Chương 10: Tôi quyết định bao nuôi cô
Chương 11: Tôi muốn biết nhu cầu của cô (H)
Chương 12: Nghiêm túc chơi hỏng bé mèo Kitty (H)
Chương 13: Nghe nói ân ái có thể trị dị ứng
Chương 14: Người bạn kia của chị có phải tên là Minh Triệu (H)
Chương 15: Luận tiểu bạch kiểm tu dưỡng bản thân
Chương 16: Luận tiểu bạch kiểm tu dưỡng bản thân (hạ)
Chương 17: Ngủ cùng cũng là một trong những nghĩa vụ của tôi (khúc dạo đầu h)
Chương 18: Chúng ta ân ái đi (Hơi H)
Chương 19: Em sẽ chiếu cố Phạm tổng thật tốt
Chương 20: Bất ngờ xảy ra nguy cơ quan hệ xã hội (H)
Chương 21: Ta thấy là Minh Triệu luôn yêu thích đi lại khỏa thân (hơi H)
Chương 22: Bị đặt ở dưới đáy mông
Chương 23: Lại gặp mèo to kỳ quái
Chương 24: Kim giáo sư bàn động thượng (H)
Chương 25: Kim giáo sư bàn động hạ (H)
Chương 26: Em giúp Phạm tổng lau thân thể
Chương 27: Em giúp Phạm tổng lau khô thân thể (H)
Chương 28: Có một chút đi vào tâm
Chương 29: Chị dẫn em đi uống nước thượng (H)
Chương 30: Chị dẫn em đi phòng giải khát hạ (H)
Chương 31: Nấu đồ ăn của mèo cho nàng
Chương 32: Có người nguyện ý vì chị rửa tay làm canh thang
Chương 33: Tìm không thấy đồ (H)
Chương 34: Tiểu bạch kiểm kính nghiệp (hơi H)
Chương 35: Cha mẹ tới chơi (H)
Chương 36: Ba mẹ vợ từ trên trời rơi xuống
Chương 37: Lần đầu tiên thổ lộ hết
Chương 38: Kỹ xảo dùng lông chim đùa bỡn mèo con
Chương 39: Thân thể hoan triều (H)
Chương 40: Phạm tổng thật tuyệt
Chương 41: Nữ nhân đưa tới cửa (hơi H)
Chương 42: Tự an ủi cho chị nhìn (hơi H)
Chương 43: Tổng giám đốc có chút đau thắt lưng (H)
Chương 44: Em có thể hôn chị một cái không?
Chương 45: Sợ không phải may mắn
Chương 46: Cứ như vậy đừng có ngừng (H)
Chương 47: Kết quả cuối cùng mướn phòng (H)
Chương 48: Dù sao choáng đều choáng rồi (H)
Chương 49: Bị thao tỉnh lại bị thao choáng (H)
Chương 50: Con có phải thận hư không
Chương 51: Phạm tổng gấp sao (Hơi H)
Chương 52: Thưởng thức tơ lụa thơm tho.
Chương 53: Tiểu bạch kiểm có lương nghỉ ngơi (khúc dạo đầu H)
Chương 54: Phạm tổng muốn em làm gì (H)
Chương 55: Không muốn bị tùy ý "gắn cờ"
Chương 56: Em có phải cong rồi không
Chương 57: Bánh bao kim sa thì sao?
Chương 58: Thèm thân thể của nàng (hơi H)
Chương 59: Là ai đang mắng mình (H)
Chương 60: Em thích Phạm tổng thật lâu
Chương 61: Lại một lần nữa bị tổn thương
Chương 62: Đó không phải lỗi của chị (khúc dạo đầu H)
Chương 63: Tôi đã cao trào rồi sao? (H)
Chương 64: Phụ nữ có rất nhiều loại cao trào (H)
Chương 65: Dọn nhà là em rành nhất (hơi H)
Chương 66: Người ác không nói nhiều
Chương 67: Hồng trà chảy ra (H)
Chương 68: Ở trên ghế sofa bị "chạm" đến cao trào (H)
Chương 69: Chúng ta thử hẹn hò đi (hơi H)
Chương 70: Người em trai này có chút hổ báo
Chương 71: Em nghĩ ăn Phạm tổng (Hơi H)
Chương 72: Mèo may mắn Kỳ Duyên (H)
Chương 73: Tự nhiên đưa tới cửa
Chương 74: Cầu tình nhân (hơi h)
Chương 75: Không cẩn thận muốn ở trên cầu làm chuyện xấu hổ (hơi h)
Chương 76: Khiêng mèo con tranh thủ chạy trốn (H)
Chương 77: Không có khăn ướt làm sao đây (H)
Chương 78: Kỳ Duyên quay ngựa
Chương 79: Không muốn nàng
Chương 80: Nguyên lai mình mới là kẻ dư thừa (H)
Chương 82: Vậy mà mơ thấy Kỳ Duyên (H)
Chương 83: Dị địa cùng mộng xuân (H)
Chương 84: Gặp người quen cũ
Chương 85: Không chê nàng là người ly hôn
Chương 86: Nguyễn tổng rất xấu xí
Chương 87: Mèo to là Kỳ Duyên
Chương 88: Cô xem A Gấu là cái gì
Chương 89: Kỳ Duyên bích đông Thập Tam
Chương 90: Tôi có hẹn
Chương 91: Quỷ vô lại trong truyền thuyết
Chương 92: Tôi có thể theo đuổi cô lần nữa không?
Chương 93: Thứ Nguyễn tổng không thích nhất.
Chương 94: Luận heo mẹ hậu sản hộ lý
Chương 95: Ngăn tường có lỗ tai mèo con thật dài
Chương 96: Gấu...
Chương 97: Tiểu hoa cúc xin mày có liêm sỉ một chút!
Chương 98: Cô đánh rắm thật dễ nghe
Chương 99: Lại một lần mở lòng
Chương 100: Tắm rửa sẽ khoẻ mạnh hơn (hơi H)
Chương 101: Ngốc phu phu (hơi H)
Chương 102: Kỳ Duyên bị bích đông
Chương 103: Bị nàng cắm đi vào thượng (H)
Chương 104: Meo meo giẫm phải sữa
Chương 105: Gấu cùng ảnh hậu kia có phải cũng làm thế này (H)
Chương 106: Nữ vương thượng (hơi H)
Chương 107: Nữ vương hạ
Chương 108: Mèo to hung hăng
Chương 109: Hậu tri hậu giác (hơi H)
Chương 110: Mèo to an ủi (H)
Chương 111: Ai muốn giết em (H)
Chương 112: Miêu miêu nữ vương thụ.
Chương 113: Mèo con là thuốc an thần (H)
Chương 114: Chồng trước xui xẻo
Chương 115: Ngao~
Chương 116: Dầu nóng bỏng gà
Chương 117: Xoay người để mèo con ca hát (hơi H)
Chương 118: Một đêm mười bảy lần (H)
Chương 119: Mèo to lật kèo (H)
Chương 120: Tôi yêu em (H)
Chương 121: Đỗ Hoa Yên nổi giận
Chương 122: Tàu điện ngầm báo dê xồm (hơi h)
Chương 123: Báo lớn móc chân (H)
Chương 124: Lớn tuổi dễ sinh ra ảo giác.
Chương 125: Chị, chị thật bá đạo (khúc dạo đầu H)
Chương 126: Bôi son môi (H)
Chương 127: Miêu miêu ngậm quần lót (H)
Chương 128: Mẹ đi uống nước nghe thấy
Chương 129: Cứ thế mà cắm em có được không (H)
Chương 130: Nhìn tôi làm em (H)
Chương 131: Em thích tỷ phu (H)
Chương 132: Luận nữ trang đại lão bản tu dưỡng bản thân
Chương 133: Xem mèo của con nè
Chương 134: Quà mới đính hôn
Chương 135: Mèo thức điều giáo (H)
Chương 136: Dưới bàn phòng họp
Chương 137: Mất mặt mèo con (H)
Chương 138: Quả nhiên là đại biến thái
Chương 139: Đại kết cục (thượng) (hơi H)
Chương 140: Đại kết cục hạ

Chương 81: Mèo to tinh thần chán nản rời đi

80 2 0
Por Nho_dang_chap_ne

Ở Chỉ Túy Khâm Mê chờ nửa ngày, cuối cùng Kỳ Duyên về chung cư.

Có lẽ trong lòng vẫn còn cất giữ những thứ không cam lòng, trên thực tế ông trời cũng cho nàng "may mắn" một lần.

Minh Triệu đứng ngoài cửa "Tôi muốn vào lấy đồ"

"..."

Nét mặt của nàng rất lãnh đạm, ánh mắt có chút nghiêng nghiêng, tựa hồ không nguyện ý nhìn Kỳ Duyên.

Chán ghét nàng vậy sao? Trái tim Kỳ Duyên lung lay sắp đổ lại bị đâm lần nữa.

"Chờ tôi vài phút được không?"

Thanh âm rất nhỏ, giờ phút này Minh Triệu rốt cuộc liếc nàng một cái.

Trạng thái của Kỳ Duyên sợ là không được tốt, Minh Triệu hơi cảm thấy không thoải mái.

"Tốt a"

"Ừm"

Kỳ Duyên trước tiên mời Minh Triệu đi vào, vào phòng tắm rửa sơ mặt, đem mùi rượu trên người tẩy đi.

Một lát sau nàng đi ra, đã thấy Minh Triệu vẫn y nguyên đứng ở cửa trước.

Ước chừng ngay cả đi vào cũng không nguyện ý, Kỳ Duyên cười khổ, nhưng vẫn đi qua, nhẹ nhàng nói "Được rồi"

Minh Triệu y nguyên không động đậy, hơi gật đầu, nghiêng người đi vào phòng khách, trước tiên đem vali hành lý ở góc tường kéo ra.

Khoảng thời gian nàng ở tạm, vụn vụn vặt vặt cầm vài thứ tới, nhưng phần lớn mọi thứ chỗ Kỳ Duyên đều có.

Cho nên đồ muốn lấy cơ hồ chỉ là quần áo gửi giặt, Minh Triệu nhớ gì đó đi vào phòng ngủ, kéo tủ quần áo.

Bên trong treo mấy đồ công sở thường mặc, mặt khác cũng chính là quần áo Minh Triệu nhờ Kỳ Duyên giặt hộ.

Những thứ này cũng không nhiều, Minh Triệu đem chúng rút khỏi móc quần áo, đặt ở trên cánh tay.

Nàng lo dọn dẹp đương nhiên không chú ý đến Kỳ Duyên đứng ngoài cửa.

Ở góc độ này, Minh Triệu bị cánh cửa tủ che khuất, nhưng tiếng quần áo bị kéo xuống giá vẫn lọt vào trong tai Kỳ Duyên.

Trái tim lần nữa bị đánh trúng, ẩn ẩn đau đớn.

Minh Triệu sẽ không biết, Kỳ Duyên ban đầu mừng rỡ đi mua vật dụng hàng ngày cho mèo con.

Cái chén mèo con đáng yêu, ga giường in vuốt mèo, gối ôm đặt trên sofa là hình cái mông bé mèo... tất cả những thứ này, là Kỳ Duyên muốn chuẩn bị cho ổ ân ái với mèo nhỏ.

Nhưng những ngày Minh Triệu chuyển tới, không chỉ không chú ý những thứ đồ chơi nhỏ được tỉ mỉ chuẩn bị, cuối cùng còn lạnh lùng hất tay lật đổ "ổ ân ái"

Tim Kỳ Duyên căng đau, nàng hiện tại mới phát giác: Minh Triệu căn bản ngay từ đầu không quan tâm những thứ này.

Có lẽ người "an ủi" mới có thể mở được nội tâm của Minh Triệu, căn bản chưa bao giờ nàng.

Suy nghĩ càng lúc càng rối rắm khiến tinh thần nàng chán nản, Kỳ Duyên sa sút xoay người rời đi, vào phòng khách mở ngăn kéo lấy thẻ tiết kiệm

Thẻ tiết kiệm này là lúc trước Minh Triệu cho nàng, bên trong là "phí bao nuôi" không hề đụng vào một xu.

Nàng xuất thần nhìn chằm chằm tấm thẻ, đột nhiên nghe phía sau có động tĩnh, Minh Triệu ôm quần áo đi ra.

"..."

Hai người tựa hồ không nghĩ đối mặt nhau, Kỳ Duyên đưa thẻ ra "Đây là phí bao nuôi, cô lấy về đi"

Minh Triệu im lặng, chần chờ một lát mới tiếp nhận.

Trên thẻ tiết kiệm có một cái sticker hình mèo con màu xám trắng, cuộn tròn thân thể ngáy ngủ, rất đáng yêu.

Minh Triệu nhìn mặt thẻ phát ngốc chốc lát, cuối cùng ngẩng đầu "Kỳ Duyên, chúng là liền xem như thanh toán xong"

oOo

Một đoạn quan hệ cứ như vậy kết thúc ngắn ngủ.

Mà sau khi dọn đi cũng không hề có sự khác biệt, Minh Triệu vẫn như cũ đi làm rồi tan tầm, bình thản trải qua.

Nếu nói có khác biệt, chính là hai ngày này đều không thấy Kỳ Duyên.

Ngày hôm nay hết giờ làm, trợ lý mời Minh Triệu tham gia tiệc vui chơi với nhóm

Hồ sơ của Loan Hoàng chuyển giao cho phó tổng của khác công ty đảm nhận, nhưng tổ viên làm việc quen với nàng vẫn không bỏ mặc Minh Triệu, cho nên nói là ăn chơi thật sự chính là tiệc chia tay.

Minh Triệu không phải người buồn tẻ mà không có quan hệ cấp trên cấp dưới liền vui vẻ đáp ứng, cùng bọn họ đi KTV hát karaoke.

Cho nên bồi đồng nghiệp vui chơi tận hứng, lúc Minh Triệu rời khỏi KTV đã muộn, gần mười một giờ.

Tựa hồ nàng chưa ăn cơm tối, giờ phút này cảm giác bụng đói xẹp lép càng thêm rõ ràng, vị rượu bỏng xen lẫn với trống rỗng trong dạ dày, không quá dễ chịu.

Góc đối diện hình như có cửa hàng giá rẻ, Minh Triệu kéo túi trên vai, bước nhanh qua đường, nghĩ đến mua bánh mì lót dạ

Vội vàng đi tới, Minh Triệu khoanh tay chuyển qua góc, đang muốn tìm kiếm cửa hàng giá rẻ kia, thình lình nhìn thấy dưới đèn đường đầu phố có một bóng người đứng.

Nguyên con đường tất cả cửa hàng đều đóng, đoạn cuối đường chỉ chiếu sáng một ngọn đèn, dưới ánh đèn lờ mờ nhu hoà, thân ảnh cao gầy thon dài kéo thật dài trên mặt đường.

Quang ảnh ảm đèn không nhìn rõ, Kỳ Duyên suy sụp đứng dựa lên cột đèn, ngón tay đang đè trên bật lửa "xoẹt" một tiếng thắp lên một ngọn lửa nhỏ

Nàng một tay bao lấy ngọn lửa, nghiêng đầu xích lại gần, đốt thuốc lá.

Trên môi ngậm thuốc lá dành riêng cho phái nữ, tàn thuốc u lam loé lên, phiêu khởi sương trắng.

Kỳ Duyên bỏ bật lửa vào túi áo, cảm giác có ánh mắt tựa hồ đang nhìn nàng, không khỏi liếc nhìn.

Dưới ánh sáng đèn đường mờ nhạt, có thể nhìn rõ mặt Minh Triệu.

Suy nghĩ đột nhiên bế tắc, Kỳ Duyên kẹp điếu thuốc, kinh ngạc nhìn Minh Triệu.

Minh Triệu cũng đang nhìn nàng.

Có phần lúng túng nhìn nhau, im lặng đến mức nghe được cả tiếng hơi thở.

"Minh..."

Kỳ Duyên mở miệng trước, thế nhưng không chờ chữ "Triệu" nhẹ nhàng thốt ra, Minh Triệu liền lạnh lùng quay người đi, cũng không quay đầu lại.

Âm thanh giày cao gót không biết vô tình hay cố ý, nhưng dễ như trở bàn tay "giẫm" lên tim Kỳ Duyên tê rần.

Giác quan vì thế mà trì độn vài giây, lúc Kỳ Duyên nhớ ra đuổi theo, đã thấy Minh Triệu ngoắc một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.

Trên đường về Minh Triệu đặt hàng online, lúc về tới nhà, đặt túi xách xuống đi vào phòng tắm, tẩy trang

Vừa đúng lúc nghe tiếng gõ cửa.

"Đến đây"

Minh Triệu mở cửa, tưởng rằng người giao hàng tới, lại ngoài ý muốn thấy Kỳ Duyên.

Nàng tựa hồ rất mệt mỏi, cả người đều tản ra một cảm giác suy sụp

"Này, Minh Triệu"

Kỳ Duyên miễn cưỡng nâng lên tinh thần, hướng nàng cười cười.

"Tôi muốn dọn đi" nàng nói "chỗ này có hộp bánh, chính tay tôi làm, nên cho cô"

"..."

Một hộp sắt hình tròn màu đỏ, phía trên là hình bé mèo con đáng yêu, đang vung vẩy móng vuốt bán manh.

Minh Triệu cắn môi một cái.

"Cô muốn dọn đi sao?"

"Ừm" Kỳ Duyên gật gật đầu "Sau này sẽ không đi qua chỗ này"

"Vậy..."

Minh Triệu tự dưng cảm thấy hoảng hốt, vô thức hỏi: "Vậy cô muốn đi chỗ nào?"

Hỏi xong mới cảm thấy mình không ổn, người ta là tổng giám đốc, dành chút thời gian làm tiểu bạch kiểm đùa giỡn nàng, làm gì thiếu thời gian tìm chỗ ở?

Trong lòng đột nhiên nổi giận, Minh Triệu nhìn sang một bên "tôi tuỳ tiện hỏi, cô đừng để ý"

"Không sao" Kỳ Duyên thấy phản ứng của nàng cũng đoán được "Dù sao Phạm tổng sẽ không cần lo lắng sẽ gặp tôi"

Nàng đưa hộp sắt về trước, nhét vào tay Minh Triệu.

"Cái này liền nhờ Phạm tổng" Kỳ Duyên cười cười, rõ ràng vạn phần đắng chát, nhưng dáng vẻ làm bộ như nhẹ nhàng.

"Không thích, cô cứ ném đi"

Dù sao đây là lần cuối cùng nàng làm "đồ ăn cho mèo" bị ném đi thì sao, cũng không sao.

"..."

Minh Triệu cầm hộp, nhíu mày, tựa hồ không nghĩ nhận.

Nụ cười Kỳ Duyên thoáng cứng đờ, khoé miệng không thể duy trì nụ cười nhẹ nhõm nữa.

"Không thích thì cứ ném"

Cơ hồ là cầu xin nàng nhận lấy, Minh Triệu nghe ngữ khí cầu khẩn, không biết vì cái gì, đột nhiên có chút đau lòng.

Sao lại đau lòng người lừa gạt nàng chứ? Không, làm sao có thể?

Ngăn chặn một ý niệm kỳ quái, Minh Triệu mấp máy môi, rốt cuộc nói một tiếng cám ơn.

Sao lại rối loạn... Nàng làm sao rồi?

Hình như có ý trời, đúng vào lúc này, chợt nghe Kỳ Duyên nói:

"Minh Triệu, thật xin lỗi"

Ngực giống như cứng lại, Minh Triệu bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn, không dám tin nhìn Kỳ Duyên.

Nàng đang xin lỗi nàng sao?

"Thật rất xin lỗi"

Ngữ khí Kỳ Duyên rất chân thành, toàn bộ sự việc, ngoại trừ lúc bắt đầu, dưới tình huống Minh Triệu vô thức cùng nàng phát sinh quan hệ, còn lại không làm gì sao.

Nàng thậm chí không nghĩ lợi dụng Minh Triệu tìm sổ sách của Trịnh Khắc Sảng.

Chí ít theo Kỳ Duyên, mình là thật tâm.

Sai lầm duy nhất chỉ là nàng xem nhẹ suy nghĩ của Minh Triệu có nguyện ý thích nàng hay không, mà cứ thế tuỳ ý bắt đầu theo đuổi.

"Tôi không phải cố ý gạt Phạm tổng"

Bây giờ nói những lời này không khỏi vì chính mình muốn giải thích, nhưng Kỳ Duyên hy vọng nói ra, có thể cho Minh Triệu hiểu: nàng thích nàng.

Nhưng cuối cùng, vẫn không thể nói ra miệng.

Lời vừa thốt ra "Tôi không phải cố ý gạt Phạm tổng" thì liền im bặt, Kỳ Duyên nghĩ: Đã quá trễ.

Minh Triệu chỉ sợ không còn muốn gặp nàng, cần gì phải nói vài lời không quan trọng, khiến người ta chán ghét?

"Cứ như vậy đi"

Kỳ Duyên đút tay vào túi quần, hung hăng bấu một cái, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng giả vờ.

"Phạm tổng, tạm biệt"

Seguir leyendo

También te gustarán

1.1M 38.1K 63
𝐒𝐓𝐀𝐑𝐆𝐈𝐑𝐋 ──── ❝i just wanna see you shine, 'cause i know you are a stargirl!❞ 𝐈𝐍 𝐖𝐇𝐈𝐂𝐇 jude bellingham finally manages to shoot...
667K 33.6K 61
A Story of a cute naughty prince who called himself Mr Taetae got Married to a Handsome yet Cold King Jeon Jungkook. The Union of Two totally differe...
8.6K 265 40
"𝐈 𝐬𝐚𝐰 𝐭𝐡𝐚𝐭 𝐟𝐚𝐦𝐢𝐥𝐲'𝐬 𝐝𝐞𝐦𝐢𝐬𝐞, 𝐚𝐧𝐝 𝐈'𝐦 𝐬𝐭𝐢𝐥𝐥 𝐡𝐞𝐫𝐞 𝐭𝐨 𝐰𝐢𝐭𝐧𝐞𝐬𝐬 𝐭𝐡𝐞 𝐜𝐨𝐧𝐬𝐞𝐪𝐮𝐞𝐧𝐜𝐞𝐬." ⊶-⊶-⊶-⊶-⊶-⊶...