Đứng ở nam Lê Thành, phòng đợi.
"Cha, mẹ, đi đường cẩn thận một chút"
Cách Lâm Thành không xa, ngồi tàu cao tốc mất mười mấy phút, nhanh hơn rất nhiều, giờ phút này đoàn tàu còn cách năm sáu lần chuông, lập tức liền muốn bắt đầu xét vé.
"Ai, ba mẹ biết rồi" Đỗ Hoa Yên nhìn trong mắt Minh Triệu có chút ít lo âu và đau lòng.
Lần này vốn đến thăm con gái, ai ngờ đánh vỡ chuyện con gái họ đau khổ giấu giếm, bây giờ không có giải quyết nửa phần, bọn họ muốn về Lâm Thành.
Đỗ Hoa Yên không nghĩ, nhưng hết lần này đến lần khác, Minh Triệu bây giờ muốn bọn họ làm, chính là không nói lời gì, về hẳn Lâm Thành.
"A Triệu" Đỗ Hoa Yên nắm chặt tay Minh Triệu, từ ái thật sâu "Con có chuyện gì, nhất định phải cùng mẹ cùng cha con gọi điện thoại"
Phạm Bảo Minh lập tức cũng phụ họa: "A Triệu, mẹ con nói đúng, có chuyện gì đừng quên con còn có nhà"
Một phen nhắc nhở khẩn thiết vô cùng, cha mẹ im lặng ủng hộ và bảo vệ đều để Minh Triệu động dung, không khỏi cảm thấy trong lòng chua chua.
"Cha, mẹ" nàng cười cười, nhịn xuống muốn chảy nước mắt "Con sẽ ổn mà"
Con gái như thế, Đỗ Hoa Yên chỉ có thể theo nàng.
"Cô, chú "
Kỳ Duyên bước nhanh tới, cầm đồ vật trong tay.
"Học tỷ nói, cô chú thích ăn cái này" nàng đem túi đưa cho Đỗ Hoa Yên, cười nói "Cố ý để con đi mua"
Không phải cái gì quý giá, đơn giản là đặc sản miền Nam trong tiệm, rất phổ thông, còn có mấy bao nước trà cùng bánh đậu xanh.
Lễ nhẹ, nhưng quý ở xảo điệu, đúng là mẹ cha Minh Triệu thích ăn hai loại này.
Kỳ Duyên rất biết vận dụng "tài nguyên" hợp lý... bà ngoại nàng cùng ông ngoại Minh Triệu đều là người trong văn nghệ, có giao tình, có nhân mạch, điều tra chút khẩu vị yêu thích của cha mẹ Minh Triệu vô cùng dễ dàng.
Đỗ Hoa Yên thích chua ngọt, Phạm Bảo Minh yêu thanh đạm, căn cứ hai cái đặc tính, ở tiệm đặc sản chọn ít đồ đơn giản.
Minh Triệu biểu lộ vô ý có vài tia vi diệu, nhưng Đỗ Hoa Yên cùng Phạm Bảo Minh không chút để ý.
Cùng bạn cùng phòng ngẫu nhiên đề cập đến khẩu vị gia đình cũng là bình thường đúng không? Huống chi điều này nói rõ con gái mình cùng người ta quan hệ xác thực rất tốt.
"Cám ơn con, Tiểu Duyên"
Đỗ Hoa Yên lễ phép nhận lấy, Kỳ Duyên cười đến dị thường vui vẻ, trong mắt lấp lóe ánh sáng.
Mẹ Minh Triệu, cảm giác thật rất giống mẹ nàng.
Trong lòng không hiểu giấu một loại tình cảm tự hỉ tự bi trong lòng, Kỳ Duyên ngây người một giây đồng hồ, tay liền bị Đỗ Hoa Yên nắm chặt.
Nàng kéo Minh Triệu, đưa tay các nàng đặt vào một chỗ, thấm thía nói: "hai đứa con gái ở bên ngoài, liền chiếu cố lẫn nhau đi, duyên phận khó có được"
Trưởng bối dắt dây tơ hồng nắm lấy tay nhau, không khỏi run lên.
Minh Triệu tự dưng nghe tim đập nhanh, Kỳ Duyên so với nàng bình tĩnh, lại đột nhiên cầm chặt tay Minh Triệu.
"Con sẽ chiếu cố học tỷ thật tốt" nàng quay đầu nhìn Minh Triệu, ôn hòa giống như nắng ấm mùa đông
Ngay trước mặt cha mẹ vợ, Minh Triệu cũng không giải thích gì, càng không tiện rút tay, đành phải thuận theo Kỳ Duyên trả lời: "Ây... Ân, chúng con sẽ chiếu cố đối phương thật tốt"
Đỗ Hoa Yên rất hài lòng, cảm kích Kỳ Duyên gật gật đầu.
"Các vị hành khách, chuyến tàu G số 310 đi từ Lê Thành đến Lâm Thành đã đến ga, hiện tại bắt đầu xét vé..."
Phát thanh vang lên, Đỗ Hoa Yên cùng Phạm Bảo Minh nên đi, Minh Triệu ôm cha mẹ một cái, đưa bọn hắn đến cửa xét vé.
Song phương vẫy tay với nhau, hai vợ chồng theo dòng người tiến vào tàu, Minh Triệu một mặt đưa mắt nhìn, cho đến khi thân ảnh của bọn họ hoàn toàn biến mất ở thang cuốn.
Nguyên địa ở lại một hồi, bỗng nhiên cảm giác tay trái bị ai nhẹ nhàng nắm chặt, đối phương vuốt ve đầu ngón tay nàng.
"Phạm tổng, chúng ta đi thôi"
Minh Triệu quay đầu lại, trông thấy mặt Kỳ Duyên.
Tầm mặt nghiêng cùng vết sẹo ngang, một chút cũng không có cảm giác đáng sợ, chỉ có ôn nhu như nước.
Tâm thật sự rung động.
Minh Triệu theo Kỳ Duyên đi ra bên ngoài, mấy bước đột nhiên hỏi nàng: "Làm sao cô biết khẩu vị của cha mẹ tôi?"
"Em đoán" Kỳ Duyên quay đầu, cười cười: "Đặc sản trong tiệm không phải bán rất chạy sao? Em liền tùy tiện mua"
"..."
Hai người đứng ở cửa ra vào, đi tới bãi đỗ xe dưới đất, lấy xe về chung cư.
Buổi chiều là muốn đi công ty, Minh Triệu không có khả năng bẩn thỉu, cho nên vừa vào cửa liền nói với Kỳ Duyên muốn tắm rửa.
Chính là mạch điện chung cư nàng thế mà "kỳ quái" còn chưa sửa xong, chỉ có thể ở lại nhà Kỳ Duyên.
Bé mèo Kitty chịu lưu lại nhà nàng, Kỳ Duyên cầu còn không được, lập tức đi phòng tắm mở nước nóng, chuẩn bị khăn mặt mới cho nàng.
Minh Triệu cầm quần áo mới đi tới, nghe thấy tiếng nước, đi vào phòng tắm, lại nhìn thấy Kỳ Duyên đang cởi quần.
Thân trên đã cẩn thận tỉ mỉ, nàng khom người, bộ ngực giống như quả thục, nhưng đẫy đà khỏe đẹp cân đối, mười phần có đường cong.
"..."
Bầu không khí tựa hồ lại xấu hổ, Minh Triệu mặt đỏ hồng, miễn cưỡng cười mấy tiếng
"Cái kia, cô, cô tắm trước đi, tôi đi ra ngoài... A"
Quay người liền muốn trốn, còn chưa bước được hai bước, liền bị Kỳ Duyên từ sau ôm ngang lấy, cưỡng ép nhét vào trong phòng gội.
"Phạm tổng cùng nhau tắm đi ~"
Minh Triệu "..."
Hình ảnh trước mặt thực tế có chút kích thích: Kỳ Duyên để thân trần, hai đoàn sung mãn trắng bóng rung rinh.
"..."
Không muốn nhìn tiếp, hết lần này đến lần khác phòng gội ở chung cư lớn như vậy, phía sau lưng Minh Triệu là tường gạch men, căn bản cũng không thể tránh được.
Thật sự là muốn thu nhỏ lại, Minh Triệu đỏ mặt nghĩ.
"Em có thể phải về nhà một chuyến" Kỳ Duyên đột nhiên nói "Sẽ có mấy ngày không thể bồi tiếp Phạm tổng"
"A?" Minh Triệu ngẩn người "Cô muốn, muốn về nhà sao?"
Tựa hồ chưa từng nghe Kỳ Duyên nói qua chuyện trong nhà, bất quá nàng cũng đã có lòng mua đặc sản tặng cha mẹ mình, Minh Triệu dù sao cũng nên hồi đáp.
"Cái kia, nói về chuyện cô về nhà" nàng nghĩ nghĩ "tôi tính lương nghỉ cho cô, ách, cô nghĩ muốn về bao lâu thì nghỉ bấy lâu"
Tiểu bạch kiểm còn có lương nghỉ, Kỳ Duyên cười, đãi ngộ này sợ là trong giới bao nuôi độc nhất vô nhị.
"Cám ơn Phạm tổng" Kỳ Duyên kéo tay Minh Triệu, trực tiếp đặt lên ngực mình "Không thể báo đáp, đành phải trước tiên đem mấy ngày ân ái bù đắp trước"
Cái gì? Minh Triệu đầu óc mơ hồ, đây có phải có chút đột ngột không?
Nhưng Kỳ Duyên đã hướng nàng đi đến, đầu ngực đâm vào người nàng, hai tay nâng mặt Minh Triệu, hôn xuống.
"Ngô ~"
Minh Triệu vô thức muốn giãy giụa, nhưng sau đó liền cảm giác lòng bàn tay không giống lắm.
Lưỡi ôn nhu của Kỳ Duyên cạy mở hàm răng nàng, trượt vào, cẩn thận câu lên đầu lưỡi nàng, cọ động.
So với ngày xưa càng xen lẫn, một chút cũng không bỏ sót, kiểu hôn này, khiến cho Minh Triệu trong lòng như đang đi đu dây.
Trong đầu rốt cuộc xử lý được một mảnh tin tức: Nàng muốn đi rồi sao?
Rõ ràng phát sinh quan hệ như thế, Minh Triệu không biết nhiều về Kỳ Duyên, cái tiểu bạch kiểm vô ý đi vào trong cuộc sống của nàng, thông tin chỉ có biết tên cùng số điện thoại.
Đi đâu? Đi bao lâu? Lúc nào trở về? Những câu hỏi này tựa hồ râu ria, nhưng dường như có một cái móc, lơ đãng chạm vào trái tim Minh Triệu.
Nàng chợt phát hiện, kỳ thật nàng rất quen thuộc cảm giác Kỳ Duyên ở bên cạnh nàng.
Ôn nhu hôn, ôn nhu ân ái, thân thể của mình giống như càng thích ứng, liên tâm cũng không có chống cự như ban đầu.
Tự dưng có chút không đành rời xa, trái tim Minh Triệu run rẩy, cuối cùng đưa tay cho Kỳ Duyên.
Nàng là tiểu bạch kiểm của nàng, lúc trước quan hệ xong, đều sẽ ôn nhu làm bạn với mình, tựa hồ cũng rất tốt.
Mặc dù chỉ là làm bạn, ít nhiều có một ít yếu tố giao dịch trong đây.
Minh Triệu bắt đầu đáp lại nụ hôn của Kỳ Duyên, đầu lưỡi câu lên, học liếm Kỳ Duyên một chút.
Lưỡi của phụ nữ là mềm thơm, Kỳ Duyên ngắn ngủi sững sờ, lập tức dùng sức ngăn chặn Minh Triệu, bao lấy lưỡi nàng mút vào.
Nhiệt độ phòng gội tựa hồ cao, ở trên kính đều phủ một tầng hơi nước sương mù, lặng lẽ che khuất xuân quang nữ nhân.
Kỳ Duyên chậm rãi cởi quần áo Minh Triệu, đẩy áo ngực nàng lên, thả tự do cho nõn nà bắn ra tới.
"Ngô ân ~"
Minh Triệu mơ hồ phát ra âm thanh tế nhuyễn không rõ, Kỳ Duyên dùng ngực của mình đỡ lấy Minh Triệu, để nhũ đậu ép lên quầng ngực Minh Triệu, chậm rãi lề mề.
Ma sát lẫn nhau sinh nóng, Kỳ Duyên tham lam mút lấy cái lưỡi Minh Triệu, khuấy động nuốt vào nước bọt ngọt ngào của nàng.
Nàng rất thích bé mèo Kitty mềm manh lại thiện lương này.
Bị cuốn gấp lấy, cái lưỡi Minh Triệu có chút mỏi nhừ, nhưng thân thể có cảm giác thành thật.
Nhũ thịt một mực cọ lấy hai viên thô sáp nhũ đậu, mài cọ lấy, nhưng nơi lướt qua giống như nguyên liệu đốt lửa, một chút xíu nóng.