Crush Của Tôi là Redflag

By noahellis1912

20.3K 2.1K 1.7K

Khi hai cao thủ tình trường chơi trò mập mờ với nhau, ai sẽ là kẻ thắng cuộc cuối cùng? Cp: Phạm Gia Nh... More

Chương 1: Nó trông xinh nhỉ?
Chương 3: Bò tót
Chương 4: Đồng loại
Chương 5: Mình thích người không thích mình
Chương 6: Chị chị em em
Chương 7: Thính × 1
Chương 8: Thính x 2
Đây là chuyên mục art :>>>
Chương 9: Thính x 3
Chương 10: Cuộc họp gia đình
Chương 11: Đào tạo Minh Anh
Chương 12: Phòng y tế (1)
Chương 13: Phòng y tế (2)
Chương 14: Sóng ngầm
Chương 15: Sự rung động thoáng qua
Chương 16: Thuần hóa
Chương 17: Vết sẹo
Chương 18: Alpenliebe
Chương 19: Rung động
Chương 20: Mưa
Chương 21: Truyền nhiệt độ (16+)
Chương 22: Quá khứ
Phúc lợi 8/3 cho các chị em :3333
Chương 23: Vén màn quá khứ
Chương 24: Cuộc gọi lúc nửa đêm
Chương 25: Làm khách
Chương 26: 'Mưa sao?'
Chương 27: Bẫy trong bẫy
Chương 28: Game of Kings (1)
Chương 29: Game of Kings (2)
Chương 30: 'Cậu ghen đấy à?'
Chương 31: Hẻm cụt (16+)
Chương 32: Không cười nổi
Chương 33: Rất nhỏ
Chương 34: Thích và Chiếm hữu
Chương 34.5: 'Tôi chỉ quan tâm cậu'
Chương 35: 'Anh là một thằng tồi'
Chương 36: Lật bài (1)
Chương 37: Lật bài (2)
Chương 38: Công bằng
Chương ngoại truyện chữa lành, không liên quan đến chính truyện =))))
Thông báo nho nhỏ
Chương 39: Một nghìn bước (17+)

Chương 2: Đội tuyển Hóa Quốc gia

1.1K 106 8
By noahellis1912

"Nào, trật tự!" Cô Lan hắng giọng, vỗ bàn ba cái, tiếng xôn xao phía dưới dần dần nhỏ đi.

Trần Thúy Lan là giáo viên chủ nhiệm lớp 11 Chuyên Hóa. Nếu không có sự kiện gì bất ngờ xảy ra thì cô sẽ đồng hành cùng bọn nó cho đến hết lớp 12. Trong đội ngũ giáo viên hơn một trăm người thuộc các bộ môn khác nhau, cô nổi tiếng khó tính bậc nhất, cả lớp hầu như ai cũng sợ cô, trừ mấy đứa thực sự có năng lực.

Nhật Đăng là một trong số đó.

Ánh mắt sắc lẹm của cô Lan đảo quanh lớp học, cuối cùng dừng lại ở một chỗ.

"Minh Anh, mắt em có vấn đề gì không?"

"Ổn ạ." Cô nàng chớp chớp mắt, "10/10 luôn ạ."

"Tôi tạm thời xếp em ngồi bàn cuối, có vấn đề gì không?"

"Không sao đâu ạ, ngồi cuối còn có thể quan sát các bạn khác, khá là thú vị ạ."

Ngoan dễ sợ.

Nhật Đăng thầm nghĩ. Cậu biết mình cũng không phải là đứa duy nhất nhận thấy điều đó.

"Vậy em ngồi bàn đó nhé, bên cạnh bạn nam mang áo khoác đỏ ấy." Cô Lan chỉ về phía cuối góc lớp, vị trí ngay phía sau lưng Nhật Đăng. Minh Anh ngó theo hướng chỉ tay của cô, tầm mắt thoáng tiếp xúc với ánh nhìn chăm chú của cậu chàng. Trái ngược với tưởng tượng, cô nàng không hề tỏ ra ngượng ngùng hay e lệ, thậm chí còn cong mắt cười tỏ ý chào hỏi. Nhật Đăng cũng cong khóe môi đáp lại trong yên lặng.

Bạn nam mang áo khoác đỏ trong lời của cô Lan chính là Hoàng Long. Bình thường, cậu ta luôn chễm chệ ngay chính giữa ghế như một ông vua không ngai, nhưng nay có thêm bạn cùng bàn rồi, cậu ta phải ngồi dạt về một phía. Nghĩ ngợi một lúc, Hoàng Long quyết định lùi vào phía trong, nhường vị trí sát lối đi cho cô bạn mới. Lý do cũng chẳng có gì cao siêu thâm thúy, chẳng qua là chỗ này dễ làm việc riêng hơn mà thôi.

Tức là Nhật Đăng xếp trước Hoàng Long, Ngọc Tú xếp trước Minh Anh.

Minh Anh ngoan ngoãn ngồi vào vị trí, đôi mắt to tròn ngây thơ quan sát chung quanh. Ngọc Tú - vốn đang mừng húm vì được ngồi gần người đẹp, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Thế là cậu chàng quay ra sau, âm thầm bày ra nụ cười mà bản thân cho là đẹp trai thân thiện nhất:

"Chào cậu, mình là Nguyễn Ngọc Tú. Chào mừng cậu đến với lớp mình nhé. Có gì chưa biết hoặc không hiểu thì có thể hỏi mình."

Minh Anh cũng ngọt ngào đáp lại:

"Cảm ơn Tú."

Vì nói nhỏ nên giọng cô nàng có phần mềm nhẹ hơn bình thường. Vành tai Ngọc Tú từ từ đỏ ửng lên.

"E hèm." Cậu chàng đằng hắng một tiếng nhằm che giấu vẻ ngượng ngùng, sau đó chỉ sang anh bạn cùng bàn của Minh Anh.

"Thằng cha trông có vẻ hoa hòe lòe loẹt bảy sắc cầu vồng kia là Hoàng Hữu Long, nhưng mọi người thường gọi cậu ta là Hoàng Long hoặc Long Công Chúa cho nó thân thiện."

"Ê nói gì đó mậy!" Hoàng Long sửng cồ lên. Cái áo khoác màu đỏ chót kết hợp với một đống phụ kiện kim loại vàng chóe thực sự xúc phạm con mắt người nhìn, thế mà chẳng hiểu sao Hoàng Long lại rất thích, cứ mặc suốt. Chắc nó tưởng thế là ngầu.

"Chào Long." Minh Anh nhìn Long cười tươi rói. Sức mạnh của sự thân thiện này khiến nắm đấm vừa mới vung lên lại chậm rãi hạ xuống. Hoàng Long không dám nhìn thẳng người thiếu nữ trước mặt, chỉ đành ngượng ngùng "ừ" một tiếng.

Ngọc Tú liếc xéo Hoàng Long một cái rồi mới quay sang giới thiệu anh bạn cùng bàn của mình, vẻ mặt lẫn giọng nói đều cực kì cực kì không tình nguyện:

"Thằng này là Phạm Gia Nhật Đăng, trap boy hàng hiệu, dính vào nó như dính vào mai thúy ấy, nhẹ thì thân tàn ma dại, nặng thì cửa nát nhà tan. Mình chân thành khuyên cậu nên tránh xa thằng này ra."

Minh Anh cười khúc khích, đánh mắt nhìn sang cậu 'trap boy' trong lời giới thiệu vừa rồi. Nhật Đăng không hề tỏ ra khó chịu, chỉ đánh nhẹ vào lưng thằng bạn, rồi chậm rãi vươn tay về phía Minh Anh, khuôn mặt đẹp trai như thần Apollo bày ra nụ cười ba phần thân thiện bảy phần thư thái:

"Chào Minh Anh, tôi là Nhật Đăng. Hy vọng Minh Anh sớm quen với nơi này."

Người thiếu nữ lịch sự nắm lấy tay cậu chàng, ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ:

"Cảm ơn Đăng."

Nhật Đăng bất giác nhìn cô nàng lâu hơn một giây, sau đó rụt tay lại, không nói gì nữa.

"Nào nào!" Mắt thấy đám học sinh xung quanh vị trí Minh Anh lại bắt đầu rục rịch, cô Lan gõ thước lên bàn, giọng điệu còn nội lực hơn thường ngày, "Muốn giới thiệu thì ra chơi rồi giới thiệu, bây giờ mở sách ra học! Hôm trước tôi dặn các anh các chị đọc trước phần acid carboxylic, đã đọc hết chưa? Tôi không muốn tốn nhiều thời gian vào những kiến thức căn bản, nên lát nữa tôi chỉ giảng phần nâng cao thôi, có gì chưa rõ các anh chị có thể phản hồi."

Hoàng Long quay sang Minh Anh hỏi nhỏ:

"Mày có sách chưa? Bọn tao không học theo sách giáo khoa đâu, mà học theo cuốn này này!"

Nói rồi, cậu ta lật sách lên để cô xem rõ phần bìa: Tài liệu chuyên Hóa học 11, 12 - Tập một - Hóa học hữu cơ.

Minh Anh nhoẻn cười đáp lại:

"Mình có, nhưng mình quên cầm rồi. Long có thể cho mình xem chung không?"

"Ừ-ừm, đương nhiên rồi." Hoàng Long hơi đỏ mặt. Minh Anh để cặp ra phía ngoài, chủ động ngồi sát lại gần. Mùi nước xả vải thoang thoảng truyền vào chóp mũi khiến người Hoàng Long càng thêm cứng đờ. Cậu chàng ngồi im thin thít như một khúc gỗ, nước da rám nắng khỏe mạnh cũng chẳng thể giấu được hai gò má càng ngày càng đỏ. Ngọc Tú thi thoảng lại nhìn về phía này, vẻ mặt cực kì bất mãn.

"Ơ?" Minh Anh giật nhẹ tay áo Hoàng Long. Chờ cậu ta quay sang tỏ ý dò hỏi, cô nàng chỉ chỉ về phía Nhật Đăng, nhỏ giọng thắc mắc:

"Bạn í đang làm gì thế? Nhìn không giống như chương trình học của bọn mình lắm."

Hoàng Long nghển cổ lên xem. Từ góc độ này, cậu ta có thể thấy một đống hình vẽ loằng ngà loằng ngoằng trên giấy, hiển nhiên lại là một thứ gì đó vượt qua phạm trù hiểu biết của cậu ta.

"Nó nằm trong đội tuyển Hóa Quốc gia nên được phép mang đề hóa ra làm trong mọi tiết học. Đương nhiên, cúp học cũng được luôn, nhưng thằng này nó thích lý sự, bảo rằng sợ vắng nhiều quá mọi người quên mất khuôn mặt đẹp trai của nó..."

Minh Anh vừa nghịch đống dây xích phụ kiện trên vai Hoàng Long vừa nhỏ giọng hỏi:

"Vậy là đã chọn ra đội tuyển Quốc gia rồi ư?"

"Ừ, từ cuối năm lớp 10 cơ. Đội tuyển gồm tám thành viên, năm nay có sáu anh chị lớp 12, lớp mình thì chỉ có hai thôi. Một là Nhật Đăng, hai là Ánh Dương, nhưng mà hôm nay con bé kia nghỉ học rồi."

Minh Anh rũ mắt như suy tư gì.

Suốt hai tiết Hóa, cô Lan có gọi Minh Anh mấy lần, cô nàng đều trả lời cực kỳ trôi chảy, thậm chí còn chủ động phát biểu giải đáp những câu hỏi mở rộng mà ngoại trừ Nhật Đăng thì chẳng ma nào trả lời được. Giờ thì ai cũng biết nó giỏi vler. Nhưng Ngọc Tú lại thấy hơi lo lo. Chẳng biết lũ bạn trong lớp có cảm thấy Minh Anh "khoe chữ", "thích thể hiện" không nữa. Mới buổi đầu thôi mà cô nàng đã quăng hai chữ "khiêm tốn" ra xa tám con phố rồi.

Cuối giờ, Minh Anh bước thẳng lên bục giảng ngăn cô Lan lại, giọng điệu vẫn ngoan ngoãn mềm nhẹ như cũ, nhưng những gì nó nói quả thật khiến người ta phải sửng sốt:

"Thưa cô, em muốn vào đội tuyển Quốc gia Hóa ạ."

Cô Lan thoáng ngẩn người, đẩy nhẹ mắt kính:

"Em chắc chưa? Ở trường cũ em có lọt vào đội tuyển Quốc gia không?"

"Có ạ." Minh Anh đan mười ngón tay vào nhau đặt trước bụng, cười như xuân về hoa nở, "Được giải Hóa Quốc gia là chí nguyện từ nhỏ của em, mong cô tạo điều kiện cho em thử sức một lần ạ."

Nếu Minh Anh đậu vào, nghĩa là có một người bị loại khỏi đội tuyển.

Nhật Đăng ngẩng đầu lên từ đống đề chằng chịt công thức.

Xem ra cậu đã nhìn nhầm.

Con nhỏ này với từ "ngoan" chẳng liên quan mẹ gì đến nhau.

Một câu "dạ", hai câu "vâng", nhưng phong thái lẫn ngữ điệu đều như đang nói rằng: "chúng sinh bình đẳng, còn bố mày thượng đẳng" vậy, chẳng hề lowkey tí nào.

Continue Reading

You'll Also Like

816K 8.2K 67
𝐢𝐧𝐜𝐥𝐮𝐝𝐞𝐬 𝐚𝐥𝐥 𝐨𝐟 𝐭𝐡𝐞 𝐛𝐨𝐲𝐬 ✦ .  ⁺   . ✦ .  ⁺   . ✦ don't forget to vote, share and comment. 🤍
48.1K 2K 53
This is my first ever story please read and enjoy thanks 🥀
152K 1.4K 15
What happens when Jaune is betrayed by everyone and one day he ends up in a world full of monster girls?
197K 2.3K 170
Warnings for: infantilism, nappies, bottles, sippy cups, crib, dummies, oversized high chair, stroller, car seat, bouncy chair, swing, walker, folded...