[Tổng Mạn] Ăn Chay Niệm Phật

By -Rosetta

70.4K 13.7K 960

* Nhân vật chính: Mahito (Đông Quân/Fuyuo). * Boy love, nP, OOC. * Char x Mahito (giả) More

Mở đầu
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30

14

2.3K 444 22
By -Rosetta

Dazai Osamu bị nhóm đàn em bám lấy, năn nỉ hắn làm ơn hãy trở về làm việc nên Dazai đã trở về trước. Nanami Kento cũng phải trở về báo cáo nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ tiếp theo. Hiện tại chỉ còn một mình Đông Quân, mèo lớn Nakajima Atsushi, thỏ siêu bự Shibusawa Tatsuhiko.

Đông Quân dùng miệng lưỡi, nịnh hót, dụ dỗ, một khóc hai nháo, cuối cùng xin được một cái thẻ ngân hàng của Gojo Satoru.

Đông Quân mím môi, nuốt nước mắt vào trong.

Sau này sẽ phải tăng ca trả nợ, quá đau đớn, hay giờ cậu tự sát luôn cho rồi nhỉ?

Đông Quân nghĩ quẩn một giây, ngay sau đó quay sang ôm lấy Nakajima Atsushi cọ cọ. Omg, đứa nhỏ này cute quá, nhỏ nhỏ mềm mềm, nhưng mà hơi gầy, phải thêm chút thịt mới được.

Đông Quân gật gù, đưa tay, bóp bụng không có tí mỡ của Nakajima Atsushi mặc kệ thằng bé ngại ngùng đỏ hết cả mặt.

Đông Quân gọi trợ lý giám sát đến, lái xe đưa cả hai người đến tiệm quần áo. Đầu tiên phải giúp Nakajima Atsushi gọn gàng hơn đã. Bộ quần áo ở cô nhi viện nhìn tồi tàn thật.

Trợ lý giám sát: "..."

Xin lỗi, nhưng mà cái con thỏ bự chà bá này là cái gì vậy? Chú linh hả? Sao lại tròng dây xích lên cổ nó? Sao hắn lại phải ngồi đây canh chừng nó??

Trợ lý giám sát: Hoài nghi nhân sinh.jpg

Shibusawa Tatsuhiko: "..." Đừng nói gì hết, làm thỏ không có nói được.

Nakajima Atsushi được thay quần áo mới liên tục không khỏi cảm thấy khiếp sợ lẫn mịt mờ. Cậu cảm thấy như đang mơ vậy, Nakajima Atsushi chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ rời khỏi chốn địa ngục, được ăn sung mặc sướng, mọi thứ đẹp đến mức Nakajima Atsushi sợ hãi. Sợ bị tỉnh mộng, cậu sẽ lại một mình, chịu đủ thứ đau đớn.

"Atsushi - kun, sao vậy? Em đói bụng sao? Chúng ta đi mua chút bánh ngọt ha?"

Một bàn tay chạm nhẹ lên vai cậu, Nakajima Atsushi ngẩng đầu, chớp mắt nhìn đối phương.

Anh ấy thật đẹp... Nhưng cũng thật kì lạ. Nakajima Atsushi mơ màng, cẩn thận nắm lấy bàn tay người trước mắt. Hito - san làm cậu cảm thấy mâu thuẫn lắm. Anh ấy cứu cậu, trả thù cho cậu, dẫn cậu đi mua sắm, mua thức ăn cho cậu, sẽ hỏi cậu thích thứ gì, còn tìm chốn dung thân cho cậu. Anh ấy ấm áp và tốt đẹp đến mức làm cậu lóa mắt, nhưng cơ thể lại nhịn không được bài xích người này.

Tại sao lại như vậy?

Nakajima Atsushi không hiểu, cậu cầm lấy đôi tay luôn đeo găng của Hito - san, tỉ mỉ xem xét và tự hỏi.  Lẽ nào do bản thân cậu quá nhạy cảm sao? Như vậy có phải bản thân rất quá đáng không? Hito - kun là người tốt.

Mà ở góc nhìn Nakajima Atsushi không thấy. Đông Quân rũ mi mắt, màu xám trong mắt thoáng cái đã bị u buồn lấp kín, rồi lại biến mất trong nháy mắt. Đông Quân tiếp tục nở nụ cười như thường ngày, hăng hái và hoạt bát dắt tay Nakajima Atsushi đi đến một cửa tiệm đồ ngọt.

Nakajima Atsushi ngượng ngùng nói: "Hito - san, mua nhiều như thế liệu ăn có hết hay không?"

Đông Quân cười đáp: "Anh còn mua cho một vài người nữa, nhiêu đây là vừa đủ rồi."

Tiêu tiền rất vui sướng, đặc biệt, đây còn là tiền của Gojo Satoru.

Mặc dù là tiền mượn, nhưng quẹt thẻ thật sự đã tay!

Đông Quân: Vì xài tiền mà vui vẻ.

Nakajima Atsushi: Vì được chăm sóc mà hạnh phúc.

Shibusawa Tatsuhiko: Vì phải làm thú chở hàng mà cảm thấy bi kịch.

Shibusawa Tatsuhiko mệt mỏi khi cơ thể của một con thỏ đang bị nô dịch, gánh lấy những túi hàng. Cái con chú linh này coi bộ đem hắn trở thành trâu thành ngựa để treo hàng rồi.

"Không thể nói, nhà mi trở thành thỏ đáng yêu ghê ấy. Lông trắng mắt đỏ, mềm mềm!"

Đông Quân hưng phấn lao lên, vò vò cọ cọ bộ lông trắng mút của Shibusawa Tatsuhiko.

Shibusawa Tatsuhiko: Làm ơn buông ra, rụng lông bây giờ.

Shibusawa Tatsuhiko dù chán đời, nhưng hắn không thích bị hói.

Shibusawa Tatsuhiko lười nhác liếc nhìn cái thằng nhóc đang cọ lông xù của hắn. Shibusawa Tatsuhiko hoàn toàn từ bỏ việc giãy dụa khỏi móng vuốt Đông Quân. Kệ đi, đằng nào cả đời đều chán, hiện tại bị biến thành thỏ có khi gặp được vài chuyện vui thì sao? Biến thành thỏ đi theo Nakajima Atsushi để quan sát, đợi ngày nó lớn lên cũng tuyệt.

Chủ yếu là do không dùng được năng lực thêm việc biến thành thỏ, Shibusawa Tatsuhiko sẽ tạ từ đầu game đến cuối game.

Mà sửa sang tâm lý xong rồi, Shibusawa Tatsuhiko mới có thể nhìn chằm chằm gương mặt của Đông Quân.

Xem kỹ thì thằng nhóc này cũng đẹp đấy chứ, nhất là lúc nó cười rộ lên, cảnh sắc xung quanh cũng sẽ sáng bừng.

Đông Quân cười hì hì, vỗ vai nó:

"Ráng đi Shibusawa, nếu ông ăn năn sám hối, đừng có đi hại dân hại nước nữa thì tôi sẽ biến ngài thành người trở lại. Cuộc sống này vui như vậy, nếu cứ làm thỏ không phải sẽ rất đáng tiếc sao? Nếu muốn tôi có thể hướng dẫn ông tụng kinh niệm phật luôn."

Shibusawa Tatsuhiko chớp mắt, ngây người mất 1 giây. Hắn đưa lên cái tay thỏ múp rụp, đẩy mặt Đông Quân đang cười khanh khách tránh xa hắn ra.

Đừng có cười như vậy, nhìn ngu ngốc không chịu được.

Lại nói tiếp, dù không dùng được năng lực, Shibusawa Tatsuhiko vẫn có thể lấy đá quý trong bộ sưu tập. Đó là những năng lực kết tinh thành sau khi siêu năng lực gia chết đi.

Nhưng cũng chẳng làm quái gì, lấy ra thì ngắm chứ bản thân có xài được đâu.

Trong lúc suy nghĩ miên man, trợ lý giám sát đã dùng ô tô chở bọn họ đến nơi cần đến.

Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang.

"Xin chào mọi người!"

Đông Quân dắt theo một thỏ bự chà bá và một hổ bẽn lẽn bước vào trong. Mặc dù là chú linh, Đông Quân đến Yokohama là để thanh tẩy chú linh. Cho dù là phía Mafia Cảng thuê, nhưng cũng xem như Đông Quân đang bảo vệ Yokohama. Về điểm này phía Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang không hề có ý kiến hay ác ý đối với Đông Quân.

Thật ra ban đầu cũng có đề phòng, nhưng Ranpo - san nói không cần nên họ thả lỏng luôn.

"Fuyuo có việc muốn nhờ thì phải cống nạp cho Ranpo - san tất cả đồ ngọt!"

Edogawa Ranpo ngồi trên ghế, dõng dạc chỉ vào những túi đồ ăn vặt hô to. Nhưng dù kiêu căng cỡ nào, trong mắt Đông Quân, Edogawa Ranpo giống như một con mèo con, đáng yêu đến cực điểm. Đông Quân nhanh nhẹn đem các món này đến trước mặt đối phương, ngoan ngoãn dỗ ngọt cậu ấy.

Ôm đồ ăn vặt vào lòng, Edogawa Ranpo nheo mắt, thỏa mãn nhưng vẫn cố giả vờ kiêu ngạo ngẩng cằm.

"Vì đồ ăn, Ranpo - san đành nói giúp cho Fuyuo ngốc vậy."

"Vậy cảm ơn Ranpo - san nhiều nha, Ranpo - san siêu đỉnh!"

Đông Quân vui vẻ, hết dỗ ngọt lại sờ sờ tóc, chọc chọc má bánh bao phúng phính của mèo đen Edogawa Ranpo. Đông Quân bị sự đáng yêu của đối phương đốn tim làm ngã quỵ tại chỗ.

Aaa, Ranpo siêu dễ thương!

Shibusawa Tatsuhiko: "..." Nhìn ngu thật.


Continue Reading

You'll Also Like

88.2K 9.3K 21
bố tôi dành tất cả những rung động tuổi trẻ cho một người, không phải mẹ tôi.
315K 27.2K 57
nói chung vì là không phải gu 🫣
136K 12.2K 40
Cuộc trò chuyện vô tri của các tuyển thủ với nhau sau mỗi trận đấu ------ Truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng Warning: OOC, delulu (?), textfic, c...
78.7K 9K 72
jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì được. °ficl...