[ᴛʀườɴɢ - ᴠươɴɢ] 𝐓𝐮𝐲ế𝐭 Đầ...

By sisichoi118

53.3K 6.5K 515

Bộ truyện lần này thật sự là một sự đột phá của mình. 🔞Truyện rất nhạy cảm và mặn đắng! 🔞 ⚠️ Mem nào cảm th... More

1. Kʜᴏáɪ ᴄảᴍ
2. Bᴀ ư? Eᴍ ᴛʀᴀɪ ư? Kʜôɴɢ!
3. Cʜơɪ ᴛʀò ᴄʜơɪ?!
4. Cʜỉ ᴍớɪ ʟà ᴋʜởɪ đầᴜ
5. Tôɪ ʏêᴜ ᴀɴʜ
6. Aɴʜ ʟᴜôɴ ʟà ᴋẻ ᴛʜắɴɢ
7. Đɪêɴ ᴠì ʏêᴜ ᴀɴʜ
8. Cùɴɢ đɪêɴ ʜếᴛ ᴄả ʀồɪ!
9. Tʀốɴ ᴄʜạʏ
10. Đốɪ ᴅɪệɴ
11. Tʀò ᴄʜơɪ ᴍớɪ ʟạɪ ʙắᴛ đầᴜ
12. Yêᴜ?
13. Nụ ᴄườɪ ᴄủᴀ ᴇᴍ
14. Đồ ᴋʜó ưᴀ
15. Tɪɴ ᴛôɪ ʟầɴ ɴàʏ
16. Kʜôɴɢ ʙᴜôɴɢ ᴛᴀʏ ᴀɴʜ
17. Mãɪ ᴍãɪ ᴛʜᴜộᴄ ᴠề ᴛôɪ
18. Nó ʟà đồ ᴄʜơɪ
19. Cʜúɴɢ ʀᴀ ᴄùɴɢ ᴄʜơɪ
20. Sự ᴛʜậᴛ
21. Kʜôɴɢ!
22. Hɪệɴ ᴛʜựᴄ ᴄᴀʏ đắɴɢ
23. Gɪá ɴʜư
24. Qᴜᴀʏ ᴠề đɪ
25. Đổɪ ᴛʀáᴏ
26. Kʜôɴɢ ᴛʜể ᴄứᴜ ᴠãɴ
27. Nó ᴠề ᴛʜậᴛ ʀồɪ!
28. Kʜôɴɢ ᴄòɴ ʟà ᴍơ
29. Kʜôɴɢ ʟà ɢì
30. Tấᴛ ᴄả ᴘʜảɪ ᴛʀả ɢɪá
31.Đềᴜ ʟà ᴀɴʜ?
32. Aɴʜ Đᴀᴜ ʟắᴍ
33. Aɴʜ ᴛệ ʟắᴍ
34. Lừᴀ ᴅốɪ ʙảɴ ᴛʜâɴ
35. Kếᴛ ᴛʜúᴄ ᴛʜôɪ!
36. Cʜỉ ʟà ᴍơ?
37. Mᴜốɴ ᴛʜỏᴀ ᴍãɴ?
38. Cʜᴜʏệɴ ɢì ᴠậʏ?
39. Đâʏ ʟà ᴛʀả ɢɪá?
40. Tôɪ đã ᴄʜọɴ ᴀɴʜ
41. Lɪệᴜ ᴄó ǫᴜá ᴛʀễ
42. Hᴀʏ ʟà...ʙỏ ᴛʀốɴ?
43. Cùɴɢ ᴀɴʜ
44. Lặᴘ ʟạɪ ǫᴜá ᴋʜứ?!
45. Đừɴɢ ᴛʀáᴄʜ ᴛᴀ!
46. Bᴜôɴɢ ʙỏ
47. Nó đɪ ʀồɪ...
48. Tấᴛ ᴄả đềᴜ ɢɪả ᴛạᴏ
49. Đằɴɢ sᴀᴜ sự ᴛʜậᴛ
50. Lậᴛ ɴɢửᴀ ᴠáɴ ʙàɪ
51. Nơɪ ᴛừɴɢ ʟà ᴍáɪ ấᴍ
52. Tôɪ ᴋʜôɴɢ ɴʜớ...
53. Mấᴛ ᴛʀí???
54. Nó ʀấᴛ ᴋʜôɴɢ ổɴ...
55. Hạɴʜ ᴘʜúᴄ ʟà ɢì?
56. Đừɴɢ ʀờɪ ʙỏ ᴛôɪ!
57. Tạᴍ ʙɪệᴛ ɴʜé!
58. Sẽ ᴋếᴛ ᴛʜúᴄ ɴʜᴀɴʜ ᴛʜôɪ!
59. Cʜờ ᴀɴʜ!
60. Eᴍ ᴘʜảɪ sốɴɢ!

61. Tᴜʏếᴛ Đầᴜ Đôɴɢ

1.2K 128 45
By sisichoi118

(Khi đọc hết truyện hãy bắt đầu lướt lên xem video nhé!)

____________________________
-----------------

Sau khi nhận được cuộc điện thoại cầu cứu của thằng bạn thân. Tôi vội vã gọi cứu hỏa, gọi cứu thương, rồi nhanh chóng bắt taxi đi tới căn nhà đang rực lửa đó. Tôi biết thế nào cũng có chuyện xảy ra mà. Thế nhưng chuyện lớn đến mức độ này thì tôi không thể tưởng tượng ra được. Phải chi lúc đó, tôi ngăn không cho Minh Vương đi cùng cô ta thì mọi chuyện có lẽ đã đi theo hướng khác. Thảm kịch ngày hôm nay, một phần là lỗi của tôi.

Lúc tối đến thì căn nhà đã hoàn toàn chìm vào biển lửa. Lửa cháy mạnh mẽ, dữ dội, thiêu trụi tất cả. Tiếng còi cứu hỏa, cứu thương vang lên từ phía sau. Muộn rồi, tôi đến muộn một bước rồi. Kết thúc thật rồi sao?

- XUÂN TRƯỜNG, XUÂN TRƯỜNG À!!!!!!!!!

Tiếng thét vang lên như xe nát lòng người. Là Minh Vương? Nó còn sống sao?

Tôi vội chạy tới nơi phát ra tiếng hét đó để rồi chứng kiến cảnh tượng có lẽ cả đời này...tôi cũng sẽ không bao giờ quên được. Một thằng nhóc đang gào thét tên thằng bạn chí cốt của tôi, đang dùng tay mình để nhấc từng tảng gạch trong đống đổ vỡ. Điều tôi không muốn nhất đã đến...

Nó như phát điên mà quên hết mọi cảm giác đau đớn. Mặc kệ tay đỏ ửng vì phỏng nặng, nó vẫn cứng đầu, cố tìm cách đưa bạn tôi ra khỏi đó dù biết không thể. Không thể đứng nhìn được nữa, tôi chạy nhanh đến, kéo tên ngốc không biết sợ chết ấy ra ngoài.. Nó vùng vẫy, giãy giụa đẩy tôi ra. Nó bán sống bán chết muốn chạy vào ngọn lửa dữ tợn ấy để làm gì?

- MINH VƯƠNG!!! CẬU BÌNH TĨNH LẠI ĐƯỢC KHÔNG? GIỜ CẬU CÓ LÀM GÌ CŨNG VÔ ÍCH THÔI. MUỘN RỒI!

- KHÔNG, XUÂN TRƯỜNG KHÔNG CHẾT...KHÔNG CHẾT ĐÂU!!! - Dùng hết sức còn lại, nó cố đẩy tôi ra. Mặc kệ hai chân mềm nhũn, nó lê từng bước thật chậm về phía đống tro tàn. Miệng gào thét tên bạn tôi không ngưng nghỉ.

Đột nhiên tôi muốn buông xuôi. Tuyệt vọng nhìn thảm kịch trước mắt mình. Tự hỏi tình yêu là gì? Thứ gọi là tình yêu đó ghê gớm thế sao? Yêu đến mức đau đớn như thế...yêu đến mức cùng nhau sống chết.

Tôi lặng người nhìn tên nhóc vừa ho sặc sụa, vừa cố gắng tìm kiếm hình bóng của một người trong đống đổ nát. Chợt tiếng còi xe cứu hỏa vang vọng bên tai, tiếng hói hả dập lửa, tiếng la hét vì bị kéo ra của một kẻ lụy tình...tất cả hòa lẫn vào nhau...

Kết thúc rồi...

...

...

Ngày đầu đông, trời không nắng. Cái lạnh tê tái lòng người. Trời ảm đạm, nặng nề. Gió khẽ đung đưa, buồn thảm lướt qua. Tất cả ủ rũ, run rẩy trong buốt giá cũng giống như trái tim của một người. Mùa đông cứ thế đến, thả vào lòng người những vấn vương.

Hàng trăm người đang kháo nhau cười đùa, nô nức ra đường chiêm ngưỡng một kì tích - mùa đông năm nay, Việt Nam có tuyết rơi.

Trên căn phòng nhỏ, dưới màu trắng xóa của hoa tuyết, có một người. Mái tóc bù xù đã lâu không được chăm sóc, đôi mắt trống rỗng, thả hồn vào khoảng không đầy gió.

Bên khung cửa sổ nhỏ, ngày qua ngày, đêm đến đêm...có một thanh niên vẫn kiên trì ngồi đó như đợi chờ một ai đó quay về. Lặng ngắm những bông hoa tuyết điểm trắng trên những cành cây khô cằn. Mùa đông hào phóng rắc từng cơn rét, trói trọn tất cả vào vòng băng giá. Mùa đông, mùa của sự chết chóc, mùa của sự điêu tàn tuyệt vọng. Tẻ nhạt! Tẻ nhạt đến mức không tìm thấy một chút sức sống.

- Mặc thêm áo ấm đi! - Tôi lấy áo ấm khoác nhẹ lên vai tên ngốc đó.

- Anh...khi nào người ấy về? - Đôi môi nứt nẻ vì cái lạnh bật ra thành tiếng...thật nhỏ.

Không bao giờ, người đó sẽ không bao giờ về nữa. Làm sao tôi có thể thốt ra những lời nói tàn nhẫn đó?

- Người đó...sẽ không về nữa phải không?

Không nhận được câu trả lời từ tôi, tên ngốc đó tiếp tục dõi mắt ra hướng cửa sổ. Lặng lẽ ngắm, lặng lẽ chờ một người sẽ không quay về nữa...

Lương Xuân Trường! Mày điên thật rồi. Mày làm gì vậy hả? Mọi tội lỗi nó gây ra, mày lại là người nhận. Thậm chí đến cả cái chết cũng nhận thay nó. Thay vì cứu sống nó, tại sao mày không để nó chết cùng mày? Mày nghĩ để nó sống sẽ tốt hơn sao? Mày muốn nó sống rồi chìm vào hối hận vì đã hại chết mày? Hi sinh vì yêu ư? Vớ vẩn! Nhìn nó bị giam lỏng, sống vật vờ như cái xác không hồn trong bệnh viện. Mày đã hài lòng chưa? Đồ ích kỉ à!!!

Tao ghét mày, ghét luôn thằng ngốc mà mày yêu. Tại sao lại lôi tao vào cuộc tình của hai người? Tại sao lại khiến tao thương tâm đến thế này chứ?!

___________________________
----------------

Flashback...

- Vương à, tỉnh lại. Nghe anh, tỉnh lại đi...

Đột nhiên có người lay mạnh vào vai tôi, vỗ vào má tôi, làm mọi cách để tôi tỉnh lại. Tôi mệt mỏi mở mắt, ngắm nhìn gương mặt quen thuộc lấm lem tàn tro ấy. Đồ ngốc này, sao lại xông vào đây cứu em chứ?!

- Vương...nghe anh nói nhé! Em đi được chứ? Bước thật chậm, thật nhẹ ra khỏi cánh cửa đó được chứ? - Anh đặt tôi xuống, nói thật nhanh.

Anh đang nói gì vậy? Tại sao tôi phải rời khỏi đây? Tại sao anh không đi cùng tôi?

- Vương...mau đi!!!

- Nhưng...còn anh?

- Anh sẽ theo sau em, được chứ? Nhanh lên Vương!!! - Anh nhìn lên trần nhà rồi hét lên, ra lệnh cho tôi.

- Không, em không đi đâu!!!

- Em muốn mình làm lại từ đầu chứ? Vứt bỏ hết quá khứ, chỉ nghĩ đến tương lai, anh sẽ bên em, yêu em đến cuối đời. Nếu em không đi, anh sẽ quên em, vĩnh viễn quên em!!!

Quên...vĩnh viễn quên tôi? Không, tôi không muốn. Điều tôi sợ nhất không phải là anh ghét tôi, hận tôi hay không yêu tôi. Mà là anh sẽ quên đi tôi. Xuân Trường à, em sẽ làm theo mà, đừng quên em, anh đừng quên...

- Anh hai, anh không được quên em, nhất định không được quên em...và phải đi theo em đó!!!

- ANH BIẾT RỒI, ANH SẼ KHÔNG QUÊN EM...KHÔNG BAO GIỜ QUÊN EM. GIỜ THÌ EM ĐI ĐI, NHANH LÊN!!!

Anh gào lên thúc giục tôi. Tôi ngập ngừng nhìn anh rồi quyết định cất bước. Anh chắc chắn đã thấy cái xác của hai người đó...nhưng anh vẫn cứu tôi, không ghê tởm tôi. Vì anh yêu tôi đúng không? Được rồi, rời khỏi nơi này và vứt bỏ hết quá khứ đi. Chỉ cần hướng về tương lai thôi. Dù sao đi nữa, trên đời này cũng không còn ai chia cắt hai chúng tôi nữa rồi!

Đặt chân ra khỏi biển lửa tôi vội quay lại nhìn về phía anh. Nhưng...tại sao...?

- Vương à...tạm biệt!

Anh vẫn ở vị trí cũ, vẫy tay chào tôi.

- Ra đây đi anh hai, ra đây đi!!! Nếu anh không ra em sẽ vào đó đấy!!!!!

Anh điên rồi sao? Hoá ra trong lúc tâm trạng rối bời, tôi cứ như tên ngốc làm theo lời anh mà không nhận ra chân anh đang bị kẹt ở đống đổ nát. Xuân Trường, anh không thể chết được!!! Anh không được chết vì em!!!!

- Vương à...đừng vào đây

- EM SẼ VÀO. EM ĐỊNH SẼ VÀO ĐÓ!!! - Tôi vội xông vào nơi vừa thoát ra. Quên hay không quên gì chứ? Sao tôi lại dễ dàng bị dụ bởi những lời nói đó của anh? Rõ ràng ngay từ đầu, anh đã không có ý sẽ rời khỏi...

- Vương à...anh yêu em... - Anh cười, nụ cười cuối cùng anh dành riêng cho tôi.

Vừa dứt lời căn nhà đổ sụp xuống, chôn vùi đi hình bóng thân thương của tôi vẫn còn ở bên trong. Tôi khựng lại, sững sờ nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình. Không, đây không phải sự thật, không phải là sự thật!!!!

- XUÂN TRƯỜNG!!! XUÂN TRƯỜNG À!!!!!!!!

End Flashback.

Đau khổ thường bắt đầu từ tình yêu. Nếu không yêu thì sẽ không đau khổ đúng không? Em không đau...vì em ghét anh nhiều lắm! Em là người bắt đầu bi kịch này, thế sao anh lại là người kết thúc nó?

Anh là đồ ngốc!!! Em đã đối xử với anh như vậy anh còn chết thay em sao? Ai cho phép anh có quyền đó? Sao không bỏ mặc em, để em chết đi? Hay anh muốn em sống, sống để mãi nhớ về anh, để đau đớn vì anh suốt cuộc đời này? Đây là hình phạt anh dành cho em sao? Đồ tàn nhẫn...

Đã hai tháng em ngồi đây chờ anh rồi. Anh ác lắm, khốn nạn lắm. Anh tự do tự tại, phiêu du khắp nơi. Tại sao anh không để em bước cùng anh? Anh đã hứa sẽ bước theo em...nhưng anh đã không làm thế. Anh đã hứa sẽ làm lại từ đầu với em...nhưng anh lại không cho bản thân mình cơ hội đó. Anh hứa sẽ yêu em hết cuộc đời này...nhưng anh không tồn tại nữa. Anh hứa sẽ luôn ở bên em...chẳng phải bây giờ anh đã rời xa em rồi sao? Anh đã hứa sẽ không quên em...liệu điều cuối cùng này anh có làm được không? Đồ thất hứa!!!

Sẽ có một ngày em phải ra đi, sẽ hòa vào bọt biển, tan vào cát bụi. Liệu lúc đó...em sẽ được gặp anh chứ? Em biết thật ra trên thế giới này chẳng có thứ gọi là đầu thai chuyển kiếp, chẳng có thiên đường hay địa ngục...và em biết, em sẽ không bao giờ được gặp lại anh. Nhưng xin hãy cho em ảo tưởng về nơi hạnh phúc không có thật đó anh nhé?

Nếu bây giờ được tan biến...

Nếu bây giờ trở thành hư vô...

Nếu bây giờ chìm vào im lặng...

Để được chết trong niềm đau đớn ngọt ngào...

Nhắm mắt lại và nhảy vào bình yên...

Xuân Trường!

Chờ em...

...

...

Lọ thuốc an thần nằm lăn lóc trên sàn.

Gió gào thét thê lương bên khung cửa...

Hoa tuyết lác đác rơi như khóc thương cho mối tình nghiệt ngã...

Trên chiếc giường trắng tinh khôi...

Trần Minh Vương chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.



THE END.

___________________________

Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng tôi suốt chặng đường dài đằng đẵng vừa qua.

Thật may mắn và trùng hợp thay, bộ truyện đã được hoàn thành vào một ngày trời đầu đông se lạnh thế này!

Bộ truyện được lấy cảm hứng từ một lần vô tình xem được video clip ở trên vào 4 năm trước. Từ đó, tôi đã luôn ấp ủ đứa con tinh thần này. Đó cũng chính là lí do những cột mốc quan trọng trong truyện đều từ 4 năm trước. Xin gửi lời cảm ơn cuối cùng đến mọi người đã yêu thương đồng hành cùng tôi...và lời xin lỗi vì sự lười biếng mãi đến bây giờ mới hoàn thành trọn vẹn được bộ truyện.

Mong những năm sau này, khi mùa đông đến, các cô lại quay về đây ôn lại những kỉ niệm của chúng ta.

Xin chào tạm biệt!

Ngày 5/12/2021. Hoàn!







































Continue Reading

You'll Also Like

1.5K 86 11
Thông tin giả, ảnh giả, chỉ có tình yêu là thật! Người ta gọi mối tình của Đàm thiếu và Jack là tình yêu trong sáng , để còn phân biệt với mối tình t...
99.1K 6.8K 92
thể loại:Đam, Ngược ,Ngọt , H Lưu ý: truyện ko có thật, chỉ là Giả Tưởng
185K 26.1K 62
Những gì tôi đã làm vì em , những thứ em đã gây ra cho tôi ..... ngày hôm nay tôi đều trả đủ💔 Lưu ý : đây là fan fic được viết theo trí tưởng tượng...
20.2K 684 14
tác giả: Mua_Vo_Tinh (Anniel) thể loại: BL .. Kết HE... đôi chính: Hoàng Cảnh Du - Hứa Ngụy Châu và một số nhân vật khác Lịch up: tùy time