[ᴛʀườɴɢ - ᴠươɴɢ] 𝐓𝐮𝐲ế𝐭 Đầ...

By sisichoi118

53.3K 6.5K 515

Bộ truyện lần này thật sự là một sự đột phá của mình. 🔞Truyện rất nhạy cảm và mặn đắng! 🔞 ⚠️ Mem nào cảm th... More

1. Kʜᴏáɪ ᴄảᴍ
2. Bᴀ ư? Eᴍ ᴛʀᴀɪ ư? Kʜôɴɢ!
3. Cʜơɪ ᴛʀò ᴄʜơɪ?!
4. Cʜỉ ᴍớɪ ʟà ᴋʜởɪ đầᴜ
5. Tôɪ ʏêᴜ ᴀɴʜ
6. Aɴʜ ʟᴜôɴ ʟà ᴋẻ ᴛʜắɴɢ
7. Đɪêɴ ᴠì ʏêᴜ ᴀɴʜ
8. Cùɴɢ đɪêɴ ʜếᴛ ᴄả ʀồɪ!
9. Tʀốɴ ᴄʜạʏ
10. Đốɪ ᴅɪệɴ
11. Tʀò ᴄʜơɪ ᴍớɪ ʟạɪ ʙắᴛ đầᴜ
12. Yêᴜ?
13. Nụ ᴄườɪ ᴄủᴀ ᴇᴍ
14. Đồ ᴋʜó ưᴀ
15. Tɪɴ ᴛôɪ ʟầɴ ɴàʏ
16. Kʜôɴɢ ʙᴜôɴɢ ᴛᴀʏ ᴀɴʜ
17. Mãɪ ᴍãɪ ᴛʜᴜộᴄ ᴠề ᴛôɪ
18. Nó ʟà đồ ᴄʜơɪ
19. Cʜúɴɢ ʀᴀ ᴄùɴɢ ᴄʜơɪ
20. Sự ᴛʜậᴛ
21. Kʜôɴɢ!
22. Hɪệɴ ᴛʜựᴄ ᴄᴀʏ đắɴɢ
23. Gɪá ɴʜư
24. Qᴜᴀʏ ᴠề đɪ
25. Đổɪ ᴛʀáᴏ
26. Kʜôɴɢ ᴛʜể ᴄứᴜ ᴠãɴ
27. Nó ᴠề ᴛʜậᴛ ʀồɪ!
28. Kʜôɴɢ ᴄòɴ ʟà ᴍơ
29. Kʜôɴɢ ʟà ɢì
30. Tấᴛ ᴄả ᴘʜảɪ ᴛʀả ɢɪá
31.Đềᴜ ʟà ᴀɴʜ?
32. Aɴʜ Đᴀᴜ ʟắᴍ
33. Aɴʜ ᴛệ ʟắᴍ
34. Lừᴀ ᴅốɪ ʙảɴ ᴛʜâɴ
35. Kếᴛ ᴛʜúᴄ ᴛʜôɪ!
36. Cʜỉ ʟà ᴍơ?
37. Mᴜốɴ ᴛʜỏᴀ ᴍãɴ?
38. Cʜᴜʏệɴ ɢì ᴠậʏ?
39. Đâʏ ʟà ᴛʀả ɢɪá?
40. Tôɪ đã ᴄʜọɴ ᴀɴʜ
41. Lɪệᴜ ᴄó ǫᴜá ᴛʀễ
42. Hᴀʏ ʟà...ʙỏ ᴛʀốɴ?
43. Cùɴɢ ᴀɴʜ
44. Lặᴘ ʟạɪ ǫᴜá ᴋʜứ?!
45. Đừɴɢ ᴛʀáᴄʜ ᴛᴀ!
46. Bᴜôɴɢ ʙỏ
47. Nó đɪ ʀồɪ...
48. Tấᴛ ᴄả đềᴜ ɢɪả ᴛạᴏ
49. Đằɴɢ sᴀᴜ sự ᴛʜậᴛ
50. Lậᴛ ɴɢửᴀ ᴠáɴ ʙàɪ
51. Nơɪ ᴛừɴɢ ʟà ᴍáɪ ấᴍ
52. Tôɪ ᴋʜôɴɢ ɴʜớ...
53. Mấᴛ ᴛʀí???
54. Nó ʀấᴛ ᴋʜôɴɢ ổɴ...
55. Hạɴʜ ᴘʜúᴄ ʟà ɢì?
57. Tạᴍ ʙɪệᴛ ɴʜé!
58. Sẽ ᴋếᴛ ᴛʜúᴄ ɴʜᴀɴʜ ᴛʜôɪ!
59. Cʜờ ᴀɴʜ!
60. Eᴍ ᴘʜảɪ sốɴɢ!
61. Tᴜʏếᴛ Đầᴜ Đôɴɢ

56. Đừɴɢ ʀờɪ ʙỏ ᴛôɪ!

511 88 6
By sisichoi118

Không còn cách nào khác, tôi phải gọi Đức Huy đến rước về. Đặt chân vào nhà thì đồng hồ đã điểm một giờ khuya. Bế cậu nhóc nhủ gật trên xe về phòng, âu yếm đặt xuống giường rồi hôn nhẹ lên trán, lẳng lặng bước ra ngoài.

- Mày không sao chứ? - Nhìn gương mặt bầm tím của thằng bạn, mãi đến bây giờ tôi mới có cơ hội hỏi.

Đức Huy nó cười rồi gật đầu nhẹ. Không cần hỏi tại sao. Không cần hỏi là ai làm tôi cũng dư sức đoán được. Nguoi đánh Đức Huy ra nông nỗi này chắc chắn là ông ta. Lí do thì không gì khác ngoài tôi và nó.

- Huy, tao xin lỗi.

- Điên à? Xin lỗi gì chứ?! Là do tao tự chuốc lấy - Không để tôi nói gì thêm, Đức Huy liền đứng dậy rời khỏi.

Tuyệt vọng, chưa bao giờ cảm thấy tôi vô dụng đến thế. Tôi không những không bảo vệ được nó mà còn khiến Đức Huy ra nông nổi này. Lần này chỉ là đánh cảnh cáo, vậy còn lần sau? Liệu thằng Huy nó sẽ an toàn? Những người xung quanh cứ vì tôi và chịu tổn thương, rốt cuộc tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi sao? Tôi muốn làm gì đoa nhưng tôi biết phải làm gì chứ? Rời khỏi nơi này không được, ở lại cũng không xong. Chẳng lẽ đây đã là dấu chấm hết cho cuộc rượt bắt này sao?! Và...

Tình yêu này, còn có thể?!

...

...

- Dậy rồi sao? - Do quá mệt mỏi, nên tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi cứ ngồi đờ đẫn đến khi nghe giọng nói thân thuộc vang lên.

Dứt lời, nó cứ thế kéo tôi đi đến bàn ăn. Vẫn chứ kịp định thần lại, món ăn đã được dọn sẵn lên bàn. Nó đang làm gì vậy?

- Ăn đi! - Nó ra lệnh, liên tục gắp thức ăn vào bát của tôi.

Tôi ngây người một lát mới bắt đầu ngoan ngoãn cầm đũa lên, lùa thức ăn vào miệng mình. Nó im lặng đến mức kì lạ. Suốt bữa ăn, nó chỉ gắp thức ăn cho tôi mà không nói câu nào. Nó giận tôi sao? Vì tôi ham ngủ mà không quan tâm đến nó?

- Không chịu nổi bầu không khí khác lạ này, tôi liền hỏi.

Nó ngước lên nhìn tôi rồi phớt lờ đi câu hỏi đó. Nó cư xử thế này là sao? Mọi chuyện chưa đủ khiến tôi mệt mỏi sao? Nén cảm giác bị coi thường lại, tôi ăn thật nhanh rồi đặt bát xuống.

- Em giận anh?

Thế nhưng tôi vẫn không nhận được cậu trả lời từ nó. Nó chỉ yên lặng thu dọn chén đũa, dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, mặc kệ tôi có hỏi nó bao nhiêu lần.

Xong, nó vào phòng. Không lâu sau, nó bước ra cùng với chiếc balô nhỏ được đeo gọn gàng trên lưng. Nó cúi gập người 90 độ chào tôi rồi bước nhanh ra cửa. Đến lúc này tôi thật sự sợ. Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải hôm qua vẫn còn vui vẻ lắm sao? Nó đã nhớ ra điều gì rồi sao?!

- Vương à... - Tôi hoảng hốt đuổi theo, giữ chặt tay nó lại. Nó giận tôi cũng được, không nói chuyện với tôi cũng được, đối xử với tôi như thế nào cũng được...nhưng xin nó đừng bỏ tôi.

Nó đẩy tay tôi ra, lại tiếp tục cất bước.

- Anh xin lỗi, anh xin lỗi... - Vậy là hết, chắc chắn nó đã nhớ lại mọi chuyện. Chỉ có thế, nó mới giận đến mức không cần đến tôi nữa.

- Xuân Trường, anh nhìn tôi giống thằng ngốc lắm sao?

- Anh...

- Anh định lừa tôi đến bao giờ? Một năm, mười năm...hay cả đời?!

Ác mộng đã thành hiện thực. Điều mà tôi không mong muốn nhất đã xảy ra. Cái kí ức khốn kiếp kia, tại sao không biến mất vĩnh viễn? Tại sao lại quay về với nó chứ? Đừng nhớ, xin nó đừng nhớ gì mà...

- Tại sao không nói cho toi biết sự thật? Tại sao phải ngụy tạo một quá khứ hoàn hảo cho tôi? Tại sao lại khiến tôi chìm vào hạnh phúc rồi khi tỉnh dậy lại lấy đi hết của tôi? Anh vui không? Xem tôi như thằng ngốc vui lắm đúng không? Vì tôi đã giết mẹ nên anh hận tôi đến như thế sao? Anh muốn tôi thảm hại đến mức nào nữa hả?!

Không, không phải thế. Tôi không có ý giấu nó. Chỉ là...tôi muốn được ở bên nó, chỉ vì tôi sợ mất nó...

- Anh nghĩ anh có thể khiến tôi đau khổ thì anh đánh giá cao bản thân quá rồi. Thời gian qua tôi chỉ đùa với anh cho vui thôi. Gì mà yêu với chả đương chứ. Xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ vag sẽ không bao giờ yêu anh. Tôi cùng anh những ngày qua chỉ vì tôi muốn lợi dụng anh. Tôi mượn anh để thoát khỏi sự truy đuổi của ông ta. Vốn dĩ tôi định mượn anh thêm một thời gian nữa, nhưng tôi nghĩ là không cần thiết. Vì bây giờ anh có khác gì tôi?!. Ở cùng anh chỉ khiến tôi mau bị bắt hơn thôi. Nói trắng ra...anh hết giá trị lợi dụng rồi.

- ...

- Tôi không tốt như anh tưởng đâu. Tôi không còn là Minh Vương mà anh biết nữa. Thế nên anh dẹp mộng yêu đương đi! Để cảm ơn anh đã quan tâm tôi bấy lâu nay, tôi sẽ tha cho anh. Tôi khuyên anh, anh nên hận tôi đi! Trở về làm tên khốn vừa nhìn tôi, anh đã thấy chướng mắt ấy! Như thế sẽ tốt hơn cho anh và cả tôi. Anh sẽ không cần phải mơ tưởng nữa và tôi cũng không bị thấy phiền phức nữa. Sòng phẳng, không ai nợ ai.

- Nấu một bữa ăn, chào một cái rồi bỏ đi là sòng phẳng ư? Em nghĩ anh là gì? Khi cần thì lấy, không cần thì vứt sao? Em nghĩ anh sẽ để em đi dễ dàng thế sao? - Tôi kéo nó vào lòng, ôm thật chặt. Hết giá trị lợi dụng, mơ tưởng, phiền phức, sòng phẳng gì chứ? Chỉ những lí do nhảm nhí đó mà định rời bỏ tôi sao? Nó nghĩ tôi sẽ tin những lời nói khó nghe đó của nó sao?!

- Nghe anh giải thích được chứ? Anh biết mình quá đáng khi giấu em, anh biết đáng ra phải nên nói sự thật với em từ đầu. Nhưng anh sợ, anh sợ lắm. Anh sợ em sẽ bị tổn thương, anh sợ anh sẽ để vụt mất em...anh...

Tôi như kẻ mất trí, lắp ba lắp bắp nói thật nhanh như sợ nếu chậm một chút thôi, nó sẽ không đủ kiên nhẫn để nghe nữa mà rời bi tôi.

- Anh yêu tôi thật sao?

Nhận được câu hỏi đó, tôi mừng như bắt được vàng mà gật đầu liên tục. Sợ rằng không đủ, tôi còn luôn miệng bảo rằng tôi yêu nó, nói hết tâm tư tình cảm của mình cho biết biết. Đừng bỏ tôi, xin đừng bỏ rơi tôi...

- Tôi...cũng...yêu anh.

Không chần chừ gì nữa tôi mừng rỡ ôm siết chặt nó vào lòng. Cảm xúc tôi lúc này như vỡ òa, sóng mũi tôi bỗng cay cay. Có vẻ sau tất cả những cơn giông bão quét qua đời tôi...một chút ấm áp của tia nắng cũng làm tôi không kiềm chế nỗi sự hạnh phúc mà bật khóc. Nhưng...

- Nếu là 4 năm trước thì tôi sẽ nói như thế. Còn bây giờ thì không!

______________________________
------------------

Xin chào, lại là tui đây!

- Có một sự thật ở đây là tui đang bị "Gậy ông đập lưng ông" các cô à. Tui viết truyện xong tui lại bị trầm cảm với chính bộ truyện tôi viết luôn.

- Là tác giả mà nhiều khi tui tự hỏi sao nó lại bi thương thế nhờ?

- Thế nên là trong quãng thời gian khoảng lặng vừa qua. Tui đã âm thầm cho ra đời thêm một bộ truyện có thể gọi là chút gì đó vực dậy tinh thần cho bản thân tui!!!

Và Ta đa....

Mong các cô hãy ủng hộ đứa con rơi "Cậu Chủ!" này như ủng hộ đứa con tinh thần "Tuyết Đầu Đông" của tui thời gian qua nhé!








Continue Reading

You'll Also Like

185K 26.1K 62
Những gì tôi đã làm vì em , những thứ em đã gây ra cho tôi ..... ngày hôm nay tôi đều trả đủ💔 Lưu ý : đây là fan fic được viết theo trí tưởng tượng...
152K 8.3K 15
Ngược ngọt xen nhau... ... - Bắt đầu: 19.10.2022 - Kết thúc: 06.11.2022 - Chuyển ver: MysKhnhs ... - Truyện gốc: Xinh Yêu Của Kim TaeHyung - Tác g...
9K 714 14
short fic. just a imagination of me heaven ending.
14.9K 1.1K 77
" đã bên nhau từ trước khi được sinh ra ♥ " Sha và Saen là con trai sinh học của Ae và Pete Là anh em song sinh Hỗ công - Incest Vui lòng câ...