[ᴛʀườɴɢ - ᴠươɴɢ] 𝐓𝐮𝐲ế𝐭 Đầ...

By sisichoi118

53.3K 6.5K 515

Bộ truyện lần này thật sự là một sự đột phá của mình. 🔞Truyện rất nhạy cảm và mặn đắng! 🔞 ⚠️ Mem nào cảm th... More

1. Kʜᴏáɪ ᴄảᴍ
2. Bᴀ ư? Eᴍ ᴛʀᴀɪ ư? Kʜôɴɢ!
3. Cʜơɪ ᴛʀò ᴄʜơɪ?!
4. Cʜỉ ᴍớɪ ʟà ᴋʜởɪ đầᴜ
5. Tôɪ ʏêᴜ ᴀɴʜ
6. Aɴʜ ʟᴜôɴ ʟà ᴋẻ ᴛʜắɴɢ
7. Đɪêɴ ᴠì ʏêᴜ ᴀɴʜ
8. Cùɴɢ đɪêɴ ʜếᴛ ᴄả ʀồɪ!
9. Tʀốɴ ᴄʜạʏ
10. Đốɪ ᴅɪệɴ
11. Tʀò ᴄʜơɪ ᴍớɪ ʟạɪ ʙắᴛ đầᴜ
12. Yêᴜ?
13. Nụ ᴄườɪ ᴄủᴀ ᴇᴍ
14. Đồ ᴋʜó ưᴀ
15. Tɪɴ ᴛôɪ ʟầɴ ɴàʏ
16. Kʜôɴɢ ʙᴜôɴɢ ᴛᴀʏ ᴀɴʜ
17. Mãɪ ᴍãɪ ᴛʜᴜộᴄ ᴠề ᴛôɪ
18. Nó ʟà đồ ᴄʜơɪ
19. Cʜúɴɢ ʀᴀ ᴄùɴɢ ᴄʜơɪ
20. Sự ᴛʜậᴛ
21. Kʜôɴɢ!
22. Hɪệɴ ᴛʜựᴄ ᴄᴀʏ đắɴɢ
23. Gɪá ɴʜư
24. Qᴜᴀʏ ᴠề đɪ
25. Đổɪ ᴛʀáᴏ
26. Kʜôɴɢ ᴛʜể ᴄứᴜ ᴠãɴ
27. Nó ᴠề ᴛʜậᴛ ʀồɪ!
28. Kʜôɴɢ ᴄòɴ ʟà ᴍơ
29. Kʜôɴɢ ʟà ɢì
30. Tấᴛ ᴄả ᴘʜảɪ ᴛʀả ɢɪá
31.Đềᴜ ʟà ᴀɴʜ?
32. Aɴʜ Đᴀᴜ ʟắᴍ
33. Aɴʜ ᴛệ ʟắᴍ
34. Lừᴀ ᴅốɪ ʙảɴ ᴛʜâɴ
35. Kếᴛ ᴛʜúᴄ ᴛʜôɪ!
36. Cʜỉ ʟà ᴍơ?
37. Mᴜốɴ ᴛʜỏᴀ ᴍãɴ?
38. Cʜᴜʏệɴ ɢì ᴠậʏ?
39. Đâʏ ʟà ᴛʀả ɢɪá?
40. Tôɪ đã ᴄʜọɴ ᴀɴʜ
41. Lɪệᴜ ᴄó ǫᴜá ᴛʀễ
42. Hᴀʏ ʟà...ʙỏ ᴛʀốɴ?
43. Cùɴɢ ᴀɴʜ
44. Lặᴘ ʟạɪ ǫᴜá ᴋʜứ?!
45. Đừɴɢ ᴛʀáᴄʜ ᴛᴀ!
46. Bᴜôɴɢ ʙỏ
47. Nó đɪ ʀồɪ...
48. Tấᴛ ᴄả đềᴜ ɢɪả ᴛạᴏ
49. Đằɴɢ sᴀᴜ sự ᴛʜậᴛ
50. Lậᴛ ɴɢửᴀ ᴠáɴ ʙàɪ
52. Tôɪ ᴋʜôɴɢ ɴʜớ...
53. Mấᴛ ᴛʀí???
54. Nó ʀấᴛ ᴋʜôɴɢ ổɴ...
55. Hạɴʜ ᴘʜúᴄ ʟà ɢì?
56. Đừɴɢ ʀờɪ ʙỏ ᴛôɪ!
57. Tạᴍ ʙɪệᴛ ɴʜé!
58. Sẽ ᴋếᴛ ᴛʜúᴄ ɴʜᴀɴʜ ᴛʜôɪ!
59. Cʜờ ᴀɴʜ!
60. Eᴍ ᴘʜảɪ sốɴɢ!
61. Tᴜʏếᴛ Đầᴜ Đôɴɢ

51. Nơɪ ᴛừɴɢ ʟà ᴍáɪ ấᴍ

513 95 15
By sisichoi118

- LÃO GIÀ KHỐN KIẾP!!!

Tôi không thể nhịn được nữa. Ông có bị điên không? Ông đang làm cái trò gì thế hả? Ông ăn nói thế mà nghe được à? Có người cha nào khốn nạn đến nổi mỗi câu nói đều xoáy vào nỗi ám ảnh của con mình không? Nhưng ông làm gì nhìn tôi đầy ngạc nhiên vậy? Không phải không đã cho người đi bắt tôi về sao?! Hay ông ngạc nhiên vì tôi dám quát vào mặt ông? Dám chửi ông khốn kiếp? Ông nên nhớ, ông chẳng là gì với tôi để tôi phải giữ lễ nghĩa cả.

- Ông câm mồm lại được chưa?

Ông nhìn tôi, suy nghĩ vớ vẩn gì đó rồi đột nhiên phá lên cười. Rồi ông tiến lại gần. Kéo đôi tay yếu ớt đang bịt chặt tay của nó ra. Ông giữ lấy cằm nó, cố ý để nó nhìn thẳng về phía tôi.

- Nhìn kĩ đi Minh Vương! Mày thấy nó không? Thằng khốn nạn mà mày yêu đó, nó biết hết tất cả rồi. Nó biết mày giết người, nó biết mày chính là người giết chết mẹ nó!!!

Không thể nhịn được nữa, tôi lao tới đấm vào mặt ông. Chưa hả giận, tôi tiếp tục kéo ông lên rồi liên tục đấm vào gương mặt kinh tởm đó. Có đấm chết lão khốn này tôi cũng thấy không đủ, hoàn toàn không đủ!!!

Ông ta cũng không chịu thua, dùng sức chống trả kịch liệt. Cứ thế tôi đấm ông, ông đấm tôi đến khi cả hai hết sức lực ngồi thở hổn hển. Dùng hết sức lực còn lại, tôi đấm liên tục, càng lúc càng mạnh tay hơn. Ông là cái thá gì mà dám tổn thương Minh Vương của tôi? Ông dựa vào đâu mà dám điều khiển cuộc đời nó? Ông ham mê quyền lực đến mù quáng chứ gì. Vậy thì tôi sẽ đấm, đấm đến khi nào ông tỉnh mộng thì thôi!

Đến khi ông ta mệt đến bất động, tôi mới miễn cưỡng dừng lại. Tôi ghét chính mình, ghét mình không thể tự tay giết chết ông ta. Nếu tôi không xuất hiện và cho lão một trận thì ông ta sẽ còn tổn thương nó bằng những lời nói đến mức nào nữa?

- Tôi cảnh cáo ông. Nếu ông còn tổn thương Minh Vương thì tôi sẽ lấy cái mạng chó của ông!!!

Ông muốn nói tôi thế nào cũng được, muốn đánh, muốn giết gì tôi cũng được. Nhưng tôi vĩnh viễn không cho phép kẻ nào được động vào nó, dù chỉ một sợi tóc đi chăng nữa!

Đột nhiên ông vật tôi xuống. Do quá bất ngờ, tôi cứ thế rơi mạnh xuống sàn nhà. Không biết vô tình hay cố ý, ông đẩy đầu tôi va chạm mạnh vào cạnh bàn. Choáng váng, chưa kịp định thần thì ông đã khóa tay tôi lại, đè hẳn lên người tôi. Tôi nẩy người định hất ông ra nhưng ông đã nhanh tay hơn bóp lấy cổ tôi. Không hề e dè, ông liền dùng lực nhấn mạnh xuống...

- Mày liều mạng để bảo vệ thứ dơ bẩn như nó để làm gì? Mày bị nó gạt rồi, mày nghĩ nó yêu mày sao? Nếu thật sự yêu mày, tại sao nó lại làm tình với biết bao nhiêu thằng khác? Nếu nó yêu mày, tại sao nó lại giết người thân duy nhất của mày? Đến nước này mà mày còn chưa sáng mắt ra sao?

Sáng mắt? Người nên sáng mắt lúc này nên là ông. Nó yêu tôi, nó hận tôi...tôi mặc kệ. Tôi chỉ cần biết tôi phải bảo vệ nó, bảo vệ nó khỏi tên chó chết như ông. Tôi giẫy giụa cố kéo tay ông ra, nhưng ông lại cành siết mạnh hơn.

- Mày nên chấp nhận sự thật là nó không còn là Minh Vương ngây thơ trước đây nữa. Chính mày đã vấy bẩn nó, chính mày đã tạo nên thảm kịch ngày hôm nay!!!

- Chẳng phải tao đã bảo mày phải tránh xa nó sao? Nể mày là con của bà ấy, tao đã tha chết cho mày một lần. Nhưng mày vẫn ngoan cố thế này thì đừng trách tao!

Ông dùng sức siết chặt hơn nữa. Từ vùng vẫy tôi chỉ còn có thể bất lực nhìn ông. Đôi tay đang cố chống cự dần buông lỏng, hơi thở đứt quãng khó nhọc. Không, tôi không thể bỏ cuộc lúc này, tôi phải sống để bảo vệ nó...

XOẢNG...

Tiếng vỡ vang lên giòn tan. Chiếc bình men sứ vỡ tan thành trăm mảnh, hòa với sắc đỏ máu tươi như tạo nên một kiệt tác hoàn hảo.

Lực siết từ tay ông dần yếu đi rồi từ từ biến mất, cả thân hình to lớn đổ sụ xuống người tôi cũng như hi vọng trong tôi hoàn toàn sụp đổ. Tôi đã hi vọng rằng những điều ông nói chỉ là bịa đặt. Tôi không tin nó có thể nhẫn tâm đến mức có thể cướp đi một mạng người. Nhưng ngay lúc này, tất cả như câu trả lời dành riêng cho tôi.

Chẳng cần biết ông ta còm sống hay đã chết, tôi đặt ông ta xuống sàn nhà rồi vội đi đến bên nó. Tôi cứ nghĩ nó sẽ khóc vì quá sợ hãi...nhưng không, tôi đã lầm! Mãi đến khi tôi nhìn nó, người hoảng sợ lại chính là tôi. Nó đang cười, nụ cười đắc thắng...

Như bản năng sợ hãi trước điều gì đó, trong vô thức, tôi đẩy nó ra. Cảm giác kì lạ xâm chiếm lấy lí trí tôi. Tôi không cách nào tin vào điều mà mình đang nhìn thấy. Đối với nó, giết một người lại vui vậy sao? Nếu thế, khi nó giết mẹ, nó có cười như vậy không?

- ANH SỢ TÔI À? ANH SỢ TÔI SẼ GIẾT ANH SAO? - Nó hét lên rồi phá lên cười như một thằng ngốc.

Nếu nói tôi không sợ thì là tôi đang nói dối. Phải, tôi sợ nó, sợ nó những lúc như thế này...

- MẸ NÓ!!! TÔI ĐÃ LÀM GÌ MÀ ANH TRÁNH NÉ TÔI NHƯ THẾ? TÔI CỨU ANH LÀ SAI SAO?

- Vương à...anh...

- TÔI KHÔNG CÓ LỖI! LÀ DO ÔNG TA. Phải rồi, là do ôg ta đáng chết...tôi phải giết...phải giết...

- Vương à, em làm sao thế? - Tôi vội chộp lấy tay nó, ngăn không cho nó cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn.

- ANH BỎ TÔI RA!!! - Nó hất mạnh tay tôi ra.

- Khó khăn lắm tôi mới có được tình yêu của anh. Tại sao chứ? Tại sao ông ta dám cướp mất tình yêu của tôi? Tôi phải giết...phải bịt miệng ông ta mãi mãi... - Nhanh như chớp, nó nắm lấy con dao nhắm thẳng hướng ông ta mà tiến tới.

- EM ĐIÊN À? - Hốt hoảng, tôi lao tới giật phăng con dao từ tay nó rồi ném ra xa.

- Anh nói tôi điên? Tôi điên sao? Phải rồi, tôi điên mà...tôi điên...AAAAAA...

Nó vò nát mái tóc đen nhánh của mình, hét lên in ỏi. Nó làm sao thế? Không lẽ...

- TẠI SAO TÔI ĐIÊN? ANH NÓI XEM, TẠI SAO TÔI ĐIÊN?

- Vương... - Tôi đã đoán đúng. Bệnh của nó lại tái phát. Tuy không phải là lần đầu nhìn thấy, nhưng có thể nói đây là lần đầu nó mất kiểm soát thế này.

- À...là do tôi muốn trả thù. Tôi muốn anh phải trả giá cho tất cả những gì anh gây ra thế nhưng...nhưng...tại sao người đau đớn lại là tôi?

- Em bình tĩnh lại được không?

- Tôi không hiểu, không thể hiểu được. Tôi đã làm tất cả rồi mà. Tại sao vẫn đau khổ như thế? Tôi yêu anh là sai? Trả thù anh là sai? Xuân Trường anh nói đi! Tôi...tôi...

- Em nghe anh nói không? Vương!!!

- Tôi yêu anh mà, kể từ ngày hôm đó của mười năm trước...tôi đã yêu anh rồi mà. Tôi yêu anh lâu như thế, nhiều như thế. Vậy tại sao? Tại sao anh không thể yêu tôi? Hay do cơ thể tôi? Tôi quá dơ bẩn? Đến mức...không bằng một con chó. Hay...

Đột nhiên nó đẩy mạnh tôi ra, vớ lấy một mảnh vỡ trên sàn.

- Tại gương mặt này? Đúng rồi, anh từng nói anh ghét gương mặt này mà. Nếu tôi sở hữu gương mặt khác thì anh sẽ yêu tôi đúng không? Tôi phải hủy...phải hủy...

Dứt lời, nó liền lấy ảnh vỡ cứa vào mặt mình. Máu chảy dài, noo bật trên đôi má hồng như đánh thức tôi. Too đang làm gì vậy chứ? Làm sao tôi có thể đứng nhìn nó phát điên như thế? Tôi cướp lấy mảnh vỡ trên tay nó nhưng nó vẫn giữ chặt không chịu buông. Đến khi tôi lại giành lại được từ tay nó thì tay tôi cũng đã ướt đẫm máu.

- EM MUỐN ANH YÊU EM CŨNG ĐƯỢC. MUỐN GIẾT ANH CŨNG ĐƯỢC NHƯNG KHÔNG PHẢI LÚC NÀY!!!

Tô đưa tay đánh mạnh vào sau gáy nó. Cuối cùng, con rồng đang nổi điên cũng chịu khuất phục. Nó bất tỉnh tựa vào vai tôi trong khi nước mắt vẫn giàn giụa trên gương mặt.

Xem tình hình của ông như thế nào rồi bế nó ra khỏi nơi "từng là mái ấm" ấy. Đến khi chạy khuất khỏi căn nhà chết tiệt ấy, tôi dừng xe lại, lấy điện thoại ra gọi cho một người.

- Tao Trường nè. Mày có thể...





Continue Reading

You'll Also Like

19.1K 1.7K 11
một anh lớn và một em bé ❣︎ #lowercase #hoàn
152K 8.3K 15
Ngược ngọt xen nhau... ... - Bắt đầu: 19.10.2022 - Kết thúc: 06.11.2022 - Chuyển ver: MysKhnhs ... - Truyện gốc: Xinh Yêu Của Kim TaeHyung - Tác g...
20.2K 684 14
tác giả: Mua_Vo_Tinh (Anniel) thể loại: BL .. Kết HE... đôi chính: Hoàng Cảnh Du - Hứa Ngụy Châu và một số nhân vật khác Lịch up: tùy time
34.8K 2.7K 200
Tên truyện: Tuyệt thế thần y - Nghịch Thiên Ma Phi Tác giả: Tầm Mạt Ương Ương Editor: Diệp Lưu Nhiên Tình trạng bản gốc: hoàn Tình trạng edit: đang t...