[ᴛʀườɴɢ - ᴠươɴɢ] 𝐓𝐮𝐲ế𝐭 Đầ...

By sisichoi118

53.3K 6.5K 515

Bộ truyện lần này thật sự là một sự đột phá của mình. 🔞Truyện rất nhạy cảm và mặn đắng! 🔞 ⚠️ Mem nào cảm th... More

1. Kʜᴏáɪ ᴄảᴍ
2. Bᴀ ư? Eᴍ ᴛʀᴀɪ ư? Kʜôɴɢ!
3. Cʜơɪ ᴛʀò ᴄʜơɪ?!
4. Cʜỉ ᴍớɪ ʟà ᴋʜởɪ đầᴜ
5. Tôɪ ʏêᴜ ᴀɴʜ
6. Aɴʜ ʟᴜôɴ ʟà ᴋẻ ᴛʜắɴɢ
7. Đɪêɴ ᴠì ʏêᴜ ᴀɴʜ
8. Cùɴɢ đɪêɴ ʜếᴛ ᴄả ʀồɪ!
9. Tʀốɴ ᴄʜạʏ
10. Đốɪ ᴅɪệɴ
11. Tʀò ᴄʜơɪ ᴍớɪ ʟạɪ ʙắᴛ đầᴜ
12. Yêᴜ?
13. Nụ ᴄườɪ ᴄủᴀ ᴇᴍ
14. Đồ ᴋʜó ưᴀ
15. Tɪɴ ᴛôɪ ʟầɴ ɴàʏ
16. Kʜôɴɢ ʙᴜôɴɢ ᴛᴀʏ ᴀɴʜ
17. Mãɪ ᴍãɪ ᴛʜᴜộᴄ ᴠề ᴛôɪ
18. Nó ʟà đồ ᴄʜơɪ
19. Cʜúɴɢ ʀᴀ ᴄùɴɢ ᴄʜơɪ
20. Sự ᴛʜậᴛ
21. Kʜôɴɢ!
22. Hɪệɴ ᴛʜựᴄ ᴄᴀʏ đắɴɢ
23. Gɪá ɴʜư
24. Qᴜᴀʏ ᴠề đɪ
25. Đổɪ ᴛʀáᴏ
26. Kʜôɴɢ ᴛʜể ᴄứᴜ ᴠãɴ
27. Nó ᴠề ᴛʜậᴛ ʀồɪ!
28. Kʜôɴɢ ᴄòɴ ʟà ᴍơ
29. Kʜôɴɢ ʟà ɢì
30. Tấᴛ ᴄả ᴘʜảɪ ᴛʀả ɢɪá
31.Đềᴜ ʟà ᴀɴʜ?
32. Aɴʜ Đᴀᴜ ʟắᴍ
33. Aɴʜ ᴛệ ʟắᴍ
34. Lừᴀ ᴅốɪ ʙảɴ ᴛʜâɴ
35. Kếᴛ ᴛʜúᴄ ᴛʜôɪ!
36. Cʜỉ ʟà ᴍơ?
37. Mᴜốɴ ᴛʜỏᴀ ᴍãɴ?
38. Cʜᴜʏệɴ ɢì ᴠậʏ?
40. Tôɪ đã ᴄʜọɴ ᴀɴʜ
41. Lɪệᴜ ᴄó ǫᴜá ᴛʀễ
42. Hᴀʏ ʟà...ʙỏ ᴛʀốɴ?
43. Cùɴɢ ᴀɴʜ
44. Lặᴘ ʟạɪ ǫᴜá ᴋʜứ?!
45. Đừɴɢ ᴛʀáᴄʜ ᴛᴀ!
46. Bᴜôɴɢ ʙỏ
47. Nó đɪ ʀồɪ...
48. Tấᴛ ᴄả đềᴜ ɢɪả ᴛạᴏ
49. Đằɴɢ sᴀᴜ sự ᴛʜậᴛ
50. Lậᴛ ɴɢửᴀ ᴠáɴ ʙàɪ
51. Nơɪ ᴛừɴɢ ʟà ᴍáɪ ấᴍ
52. Tôɪ ᴋʜôɴɢ ɴʜớ...
53. Mấᴛ ᴛʀí???
54. Nó ʀấᴛ ᴋʜôɴɢ ổɴ...
55. Hạɴʜ ᴘʜúᴄ ʟà ɢì?
56. Đừɴɢ ʀờɪ ʙỏ ᴛôɪ!
57. Tạᴍ ʙɪệᴛ ɴʜé!
58. Sẽ ᴋếᴛ ᴛʜúᴄ ɴʜᴀɴʜ ᴛʜôɪ!
59. Cʜờ ᴀɴʜ!
60. Eᴍ ᴘʜảɪ sốɴɢ!
61. Tᴜʏếᴛ Đầᴜ Đôɴɢ

39. Đâʏ ʟà ᴛʀả ɢɪá?

691 102 4
By sisichoi118

- Mẹ à...mẹ sẽ không sao đâu! - Tôi nắm tay mẹ, chạy dọc theo chiếc băng ca trên hành lang bệnh viện.

- Xin hãy đợi bên ngoài! - Cô y tá gỡ tay tôi ra rồi đẩy băng ca vào phòng cấp cứu.

Tôi thẫn thờ ngồi ở hàng ghế trước phòng cấp cứu. Hai tay chấp trước mắt, mồ hôi nhễ nhại lấm lem trên gương mặt. Những gì tôi thấy liệu có phải sự thật? Hay một lần nữa tôi đang cố gạt mình? Không, tôi phải tin nó, phải tin nó chứ!

Flashback...

Tôi quay về nhà, đầu óc của tôi để đâu thế này? Đi được một đoạn tôi mới chợt nhớ ra, tôi có xe mà. Sao phải lếch bộ rồi than van chứ?

Nó từ trong nhà chạy ra với gương mặt hốt hoảng, không thèm đóng cửa nhà lại. Như thể nó vừa chứng kiến chuyện gì đó khủng khiếp lắm. Nhìn bộ dạng hớt hải của nó mà tôi thấy lo. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

- Vương à... - Tôi gọi nhưng nó dường như không nghe thấy tôi. Vẫn cắm đầu chạy về phía trước không ngoảnh lại.

Tôi vội chạy theo nó, đuổi theo được nửa đường thì bóng nó khuất dạng. Chết tiệt! Nó đi đâu rồi nhỉ? Chán nản, tôi bỏ về nhà, tối nay nó về tôi phải mắng nó một trận ra trò mới được. Dù có chuyện gấp thế nào cũng không nên bỏ cửa nhà như thế chứ. Nó làm vậy khác gì muốn mời ăn trộm vào nhà.

Tôi bước đến thềm nhà, khóa cửa lại. Xong nhiệm vụ, định lấy xe rời đi...nhưng có linh tính gì đó mách bảo tôi phải bước vào nhà, không thì tôi phải hối hận suốt đời. Cuối cùng tôi quyết định tra chìa khóa vào ổ khóa mở cửa đi vào bên trong.

Vừa bước vào trong, cảm giác gì thế này? Lo lắng, sợ hãi, hồi hộp này là sao? Nó thoi thúc tôi chạy thật nhanh vào phòng khách, nhìn về phía cầu thang để rồi hốt hoảng khi thấy có ai đó đang nằm dưới chân cầu thang. Là...là mẹ?

Tôi lao nhanh tới bên mẹ, đở người mẹ dậy, cố lay mạnh người mẹ nhưng đáp lại tôi chỉ là đôi mắt khép chặt. Tôi vô cùng hoảng loạn, tôi phải làm sao đây? Không phải hôm nay mẹ, ông ta và ả đã đi sang nhà ả sao? Tại sao mẹ lại có mặt ở nhà? Quan trọng hơn là tại sao mẹ lại bị như vậy? Nhưng đây không phải là lúc để tôi thắc mắc những chuyện không đâu.

Tôi gọi cho cấp cứu rồi gọi cho ông ta. Trước khi theo xe cấp cứu đến bệnh viện, tôi không quên viết tờ giấy thông báo với nó. Lúc nãy nó gấp gáp như vậy chắc chắn là đang hốt hoảng đi tìm người giúp mẹ. Tôi viết giấy để lại để nó không phải hoảng loạn khi về nhà không thấy mẹ.

End Flashback.

Tiếng bước chân vang lên dồn dập. Khi ngước mắt lên nhìn, tôi nhìn thấy bóng người quen thuộc.

- Trường, mẹ con sao rồi? Không nguy hiểm đến tính mạng đó chứ? - Ông ta hoảng loạn nắm lấy tay tôi.

- Tôi không biết, vẫn còn đang cấp cứu...

- Tại sao lại như vậy? Sao mẹ con lại ra nông nổi này?

- Tôi...tôi...

Cạch...

Tôi còn đang ngập ngừng không biết nói gì thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Ông bác sĩ từ trong đó bước ra với vẻ mặt thể hiện rõ sự thất vọng.

- Vợ tôi...sao...sao rồi bác sĩ?

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, thành thật xin lỗi gia đình.

- KHÔNG!!! Không thể nào!!! Mẹ tôi không chết được đâu.

- Gia đình vào nhìn mặt bà ấy lần cuối đi! - Dứt lời, bác sĩ lạnh lùng bỏ đi.

...

...

Tôi nối gót ông vào phòng. Mẹ nằm trên giường, gương mặt hồng hào, phúc hậu đã không còn nữa thay vào đó là gương mặt trắng bệch, không còn sức sống nữa. Cả người mẹ lạnh ngắc, tay mẹ buông thả trên mép giường...tôi mất mẹ thật rồi sao?

Ông ta đến gần bên mẹ, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo ấy. Ông ta ngồi gục bên chiếc giường, vai run lên, nấc lên từng hồi thống khổ khiến cho mọi thứ trong căn phòng càng trở nên u uất. Đau, đau nhiều lắm chứ. Đau như chết đi sống lại đến mức không thể khóc. Sao mọi thứ lại đổ lên đầu tôi như thế? Tôi đã đánh mất tình yêu của mình...bây giờ còn mất đi người mẹ duy nhất trên đời của mình. Đây là cái giá phải trả cho những lỗi lầm của tôi ư? Tàn nhẫn...

- Mẹ... - Cuối cùng thì nó cũng đến. Trên tay nó là tờ giấy tôi viết để lại. Đến lúc này, ít nhất tôi cũng tin là người làm mẹ ra nông nổi này không phải nó.

Nó chỉ đứng ngay ngưỡng cửa nhìn vào trong mà oà khóc.

- Vương à, vào đây với mẹ đi con! - Ông ta nhìn nó, gọi nó vào bên trong.

Nó chỉ lắc đầu rồi khóc càng lúc lớn hơn. Mặc cho ông ta có nói gì nó cũng không bước lại gần mẹ. Nó chỉ đứng đó nhìn và khóc.

...

...

Lửa bập bùng cháy ôm trọn lấy chiếc quan tài rồi một lúc sau vụt tắt. Con người ai rồi cũng phải trở về làm cát bụi...

Đã một tuần trôi qua, nó vẫn thế. Nó không bước đến bàn thờ mẹ, thậm chí di ảnh mẹ, nó cũng không hề đụng đến. Nó như trốn tránh tất cả mọi thứ liên quan đến mẹ. Nhìn nó như vậy, tôi vừa lo, vừa ngờ ngợ việc gì đó. Ngày hôm đó...nhất định đã xảy ra chuyện gì đó...

- Vương à! - Nó nằm dài trên giường, tay đặt trên trán. Đôi mắt vẫn nhìn xa xăm vào hướng vô định.

- Nếu đau, nếu buồn thì em cứ khóc. Như vậy sẽ khiến em dễ chịu hơn.

- ...

- Đôi khi ta phải đối diện với sự thật em à...

- ...

- Em đừng như vậy nữa được không?

- ...

- Anh xin em đấy! - Tôi kéo nó dậy, lay mạnh người nó.

- ...

- Em hận anh cũng được, đánh anh cũng được. Nhưng em đừng tự hành hạ bản thân như vậy nữa. Em làm vậy mẹ cũng không thể sống lại được nữa đâu! Đừng làm chuyện vô ích nữa Vương à...

- ...

- Hôm đó mẹ mất không phải lỗi do em. Em đã cố gắng tìm người đến giúp mẹ rồi đúng không? Nên em đừng tự trách bản thân nữa.

- Không...không phải...

Nỗ lực của tôi cuối cùng cũng được đền đáp, nó đã lên tiếng trả lời, đôi mắt nó ướt nhòe. "Đúng rồi, khóc đi em! Có anh ở đây làm điểm tựa cho em rồi". Tôi đưa tay nhẹ ôm lấy nó. Chợt nó đẩy mạnh tôi ra, nó lui người về phía sau. Giọng nói ngắc quãng vì tiếng khóc, đôi mắt ngập tràn sự sợ hãi.

- Không...không mà...

- Đừng...con xin lỗi...xin lỗi mà...

- ...

- Con xin lỗi...

Tôi khó hiểu nhìn nó khi nó cứ lùi về sau, miệng thì liên tục nói xin lỗi hàng trăm lần.

- Vương... - Tôi kéo tay nó lại, ôm chặt cơ thể đang run bần bật đó vào lòng.

- KHÔNG... - Nó vùng vẫy, đẩy mạnh tôi ra rồi chạy khỏi thật nhanh.

RẦM...

Cánh cửa phòng tắm đóng sầm lại. Chuyện gì thế này? Tôi đã làm gì nó đâu?







Continue Reading

You'll Also Like

14.9K 1.1K 77
" đã bên nhau từ trước khi được sinh ra ♥ " Sha và Saen là con trai sinh học của Ae và Pete Là anh em song sinh Hỗ công - Incest Vui lòng câ...
153K 6.2K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...
19.1K 1.7K 11
một anh lớn và một em bé ❣︎ #lowercase #hoàn
7.2K 710 37
" Em là thiên thần của tôi, mãi mãi là thiên thần của tôi, của riêng mình tôi thôi..." . . . . . . . . . . Hai con au thừa chất xám đã quay lại rồi...