Đêm Định Mệnh || Jimin

By iamheesii

11.7K 647 69

"Đêm định mệnh ấy đã đưa chúng ta đến với nhau." More

1.
2.
3.
4.

5. [End]

2.3K 137 18
By iamheesii

Suy cho cùng, lần mắng đó, tất cả anh cũng vì tôi, vì lo cho tôi mà thôi, sau đó anh đã xin lỗi, anh vẫn luôn nhận lỗi về mình như thế, chúng tôi thật sự rất hạnh phúc.

Mãi cho đến đầu năm sau, tôi đã có thai, lúc đó anh rất mừng vì sắp được lên chức bố, suốt khoảng thời gian mang thai, anh chẳng cho tôi làm gì nặng, anh và mẹ liên tục mua đồ ngon để bồi bổ cho tôi, tôi thật sự thấy rất vui, tuy là khoảng thời gian đó có chút mệt mỏi, tôi vẫn cố gắng, vì gia đình, vì con, và đặc biệt là vì anh.

Ngày tôi có dấu hiệu sinh, đau bụng dữ dội, đau đến mức muốn khóc, nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế, mồ hôi đầm đìa chảy ra, chị chồng chở tôi và mẹ chồng đến bệnh viện, trên xe mẹ liên tục lau mồ hôi, trấn an tôi:

"Cố lên con, sắp đến bệnh viện rồi, cố lên, thương con gái quá."

Sau đó mẹ chồng xót xa hôn lên trán tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

Vừa đến bệnh viện, cơn đau dữ dội hơn, tôi được đưa vào phòng sinh.




Lần đó, anh ấy mặc kệ buổi họp quan trọng, vừa nhận được cuộc gọi từ chị, lật đật chạy xe đến bệnh viện, áo vest bên ngoài cũng chẳng kịp mặc vào, bộ dạng vô cùng gấp gáp.

"Chị, vợ em sinh chưa?"

"Chị không biết, đưa vào 25 phút rồi."

Jimin chạy đến nhìn vào bên trong, chỉ thấy được một chút vì bác sĩ y tá đã vào khá đông, anh thấy được khuôn mặt chịu đựng của em, xót xa rưng rưng.

Amie của anh chịu đau không giỏi, thấy hình ảnh này, không ngừng nhói lên.

Cánh cửa mở ra, y tá nhìn anh nói:

"Anh là chồng cô ấy sao?"

"Phải, là tôi."

"Anh có muốn vào với cô ấy không?"

Mẹ đứng dậy, gương mặt lo lắng, nói:

"Để mẹ vào."

Park Jimin liền tranh vào, anh thực sự rất nóng lòng, anh muốn ở cạnh em lúc này.

"Thôi mẹ, để con!"

Anh bước vào, đứng bên cạnh em, nhìn lấy tay em nắm chặt vào thành giường, xót ra, nắm lấy tay em, tay còn lại vén tóc đẫm mồ hôi của em sang hai bên, nhẹ giọng:

"Vợ, anh đây, nắm chặt tay anh đi."

Amie đau không nói nên lời, nhắm mắt nheo mày vô cùng khổ sở.

"Cô gái, cố lên nào, rặn đi em."

Em nheo mày, cố gắng hết sức có thể, cơn đau truyền đến ngày càng nhiều, nước mắt chảy dài, vẫn cố không để phát ra tiếng khóc.

"Một lần nữa, em bé sắp ra rồi, một hơi dài nữa, cố lên, một chút nữa thôi."

Amie hít sâu, nắm chặt tay Jimin, nhanh chóng nghe lời chị bác sĩ, rặn một hơi thật dài, gương mặt tái xanh như không còn giọt máu, Jimin xót xa, người đàn ông đã gần 30 kia, thấy vợ mình như thế, chẳng chịu được mà đã khóc, liên tục vuốt ve em.

"Amie, cố lên, một chút nữa thôi em."

Không lâu sau, tiếng khóc em bé vang lên, giọng bác sĩ có chút mừng vui, nói:

"Ra rồi, em bé ra rồi."

Em mừng thầm, hài lòng vì mình đã làm được, nhắm chặt mắt, đôi môi run rẩy không ngừng, anh cúi xuống xoa lấy mặt em, giọng run rẩy, thì thầm bên tai:

"Amie, anh yêu em."

Bác sĩ cười, nói:

"Là một bé gái, xinh lắm, con gái, con làm rất tốt."

Anh nghe bác sĩ nói, liền mừng rỡ, nói với em:

"Vợ, cảm ơn em rất nhiều, em vất vả rồi, anh yêu em."

Giây phút đó, em dù rất đau, nhưng khi thấy anh luôn bên cạnh mình, cơn đau thật sự giảm bớt được phần nào.

Em và anh vẫn cứ hạnh phúc cùng gia đình nhỏ như thế, cuộc sống tràn ngập tiếng cười, Amie có vẻ đã trưởng thành hơn kể từ khi làm mẹ, nhưng với Park Jimin, em vẫn mãi như thế, vẫn mãi đáng yêu và xinh đẹp.

Con bé Haemi, con gái của cả hai, được ông bà nội ngoại cưng chiều, cả hai bên nhà đều hoà thuận với nhau nên điều đó cũng một phần nào giúp em cảm thấy bản thân thật sự may mắn.

Từ nhỏ sống trong tình thương của ba mẹ, khi lớn lên và kết hôn thì chồng và gia đình chồng lại hết mực yêu thương, đã vậy lại lấy được tấm chồng vừa ý, đều yêu nhau đến tận xương tủy, đối với Amie, như thế là đủ.

Ngày hôm nọ, Park Jimin gửi Haemi cho mẹ mình giữ hai ngày, anh mua vé máy bay đến thủ đô của Pháp, Paris! Nơi mà em từng nói muốn đến cùng anh, Park Jimin đã tranh thủ thực hiện điều đó.

Ánh nắng chiều đẹp đẽ chiếu vào tầng thượng, Park Jimin nhìn em say đắm, gái một con trông mòn con mắt quả không sai, thầm khen ngợi mình quá may mắn khi rước được em về làm vợ.

Cả hai mỉm cười nhìn nhau.

"Sao lại nhìn em như thế chứ, ngượng chết đi được."

Jimin vẫn mỉm cười, sau đó mới cất giọng:

"Em nhớ đêm định mệnh ngày 13 tháng 9 năm 20** không?"

Amie trố mắt, miệng cười nói:

"Anh nhớ cả ngày luôn?"

Park Jimin nhướn mày.

"Đương nhiên, kỉ niệm ngày đầu được ăn thịt vợ đẹp."

Ngay lập tức, bị Amie đánh một cái.

"Nếu lúc đó em thực sự báo cảnh sát, thì giờ đã không được đứng ở đây cùng gái đẹp mà phải ăn cơm tù bóc lịch rồi, hoặc là anh cải tạo tốt nên vừa được ra tù nhỉ?"

Cả hai bật cười, luyên thuyên vài câu nói đùa.

"Thật sự biết ơn cái đêm hôm đó em nhỉ? Nếu không, thì làm sao có ngày hôm nay."

"Phải đó."

Cả hai im lặng, nhìn nhau, Amie ngượng ngùng, đã lâu rồi, cả hai mới đứng ở khung cảnh lãng mạn như thế này, ánh mắt anh nhìn em còn say đắm hơn những ngày đầu mới yêu.

Giọng anh nhẹ nhàng cất lên: .

"Anh yêu em lắm đấy, biết không?"

Amie mỉm cười, gật gật đầu:

"Em cũng yêu anh."

Park Jimin ôm lấy eo em, kéo sát lại gần mình, gương mặt ngày càng tiến gần, thủ thỉ vài câu ngọt ngào:

"Thể xác, tâm hồn, gương mặt, hay trái tim này, tất cả đều thuộc về em, cả đời này anh giao cho em, hãy chịu trách nhiệm với nó nhé?"

Kim Amie nhận được một luồng ấm áp, dễ chịu, chậm rãi gật đầu.

"Dạ, em rất yêu anh, chỉ muốn sống cùng anh đến cuối đời."

"Đương nhiên rồi, điều đó là chắc chắn, em không thoát khỏi anh đâu."

Amie bật cười, sau đó một tay Jimin đã đưa lên xoa lấy gương mặt, sau đó nhẹ nhàng nâng cầm lên, một lần nữa, giọng ngọt ngào ấm áp lại vang, chỉ mỗi Amie nghe.

"Anh yêu em, mãi mãi yêu em, chỉ một mình em, Amie à!"

Sau đó, anh hôn vào môi em, hai tay em ôm lấy eo em, còn em thì vòng tay lên cổ người đàn ông của đời mình, khung cảnh lãng mạn ngọt ngào lấn chiếm tầng thượng cao ngời ấy.

Đối với cả hai, nụ hôn này còn ngọt ngào hơn cả những điều đó, họ thật sự yêu nhau rất nhiều.

Đêm định mệnh ấy thật tuyệt vời, thật sự đã đem đến hạnh phúc cho cả hai, em và anh luôn đinh ninh rằng cả hai sinh ra là dành cho nhau, ông trời đã sắp đặt như thế.

Vậy thì, hãy mãi mãi bên nhau, nhé?

End.







Cảm ơn vì đã đọc fic cụa mìnhhh.

[ Hiccccc, mng nhận xét đi ạ, fic này có vẻ không được ổn đúng không? Mình thấy nó cứ làm sao á hicccc ]


Continue Reading

You'll Also Like

30.7K 3.2K 55
"hãy chia tay đi" những cuộc thoại của hai người bạn tù qua những tờ giấy nhớ. started: 20/7/18 ended: 16/10/18 author: @-joehawn v-trans: seok cove...
666K 47K 48
Em có thể gọi chú bằng anh? Không thể.
2K 100 6
- mưa - thuốc lá - anh
142K 8K 51
@chuyển ver - cô nàng mạnh mẽ/không yêu thì "biến" mạnh mẽ trước cả thế giới, nhưng, yếu đuối với mình anh thôi. *note: có một vài chi tiết nho nhỏ...