[EDIT] Bác Quân Nhất Tiêu | Đ...

By mieenmieen

42.9K 2.9K 204

Tên gốc : 同谋 Tác giả : 灰云触手 Edit : @mieenmieen Số chương : 3 Tình trạng bản gốc : Đã hoàn Tình trạng bản edit... More

1.1.
1.2
2.2 H
2.3 H
2.4
3.1
3.2 (END)

2.1

3.5K 323 7
By mieenmieen

Vào những đêm đầy sao như này, cả thành phố giống như bầu trời xoay ngược. Một không gian tràn ngập ánh sáng nhân tạo và một làn gió đêm lạnh lẽo từ bên kia thành phố thổi qua phả vào mặt họ.

Cuối cùng, một nửa điếu thuốc vị bạc hà cũng bị hút hết, con đường lên vùng đồi Hollywood vẫn không có bất cứ chiếc xe nào chạy qua, bầu trời đã tối đen đến mức không thể nhìn rõ mặt những người xung quanh. Sau khi bị Vương Nhất Bác nói mình phát điên, Tiêu Chiến không tình nguyện mỉm cười phản đối.

"Tôi không nói dối anh đâu, tôi đang lạnh lắm. Nếu không xuống núi được, tôi sẽ chết cóng ở đây mất."

Tiêu Chiến kéo lấy tay áo của Vương Nhất Bác.

"Anh ôm tôi một lát nha? Ở đây dù sao cũng không ai biết đâu."

Vương Nhất Bác đem ngón tay không an phận của Tiêu Chiến đẩy ra, bước ra xa hơn nửa mét lấy quần áo.

"Nếu em lạnh, trên xe vẫn còn dư một bộ quân phục chiến đấu của tôi, em có thể mặc nó vào. "

Quân phục chiến đấu thường được thiết kế để dễ dàng di chuyển cùng lắm cũng chỉ có thể tránh gió. Tiêu Chiến cảm thấy trong túi áo người trước mặt có gì đó khá nặng bên trong liền chạm vào nó sau đó lấy ra được một tập tài liệu của Vương Nhất Bác. Các bức ảnh bên trong đều chụp hắn, nhưng tất cả đều dùng tên giả. Bằng lái xe, hộ chiếu, visa và tên đều là Trần Vũ.

Vương Nhất Bác đưa tay về phía anh muốn lấy lại giấy tờ cá nhân. Tiêu Chiến giả vờ không hiểu và cẩn thận nghiên cứu thông tin trên đó.

"Trần Vũ, sinh ngày 5 tháng 9 năm 1991. Anh sinh năm 1991 sao? Vậy anh bằng tuổi tôi à? Không đúng, tôi không cảm thấy vậy đâu."

"Tên đó là giả và tuổi cũng thế."

Vương Nhất Bác bắt được một góc của tập tài liệu, ngón tay cũng hơi dùng lực cố sức cầm lấy nhưng Tiêu Chiến vẫn cố chấp giữ chặt nó chịu không buông ra.

"Vậy thì nói cho tôi biết, anh sinh năm mấy? Nói nghe rồi, tôi sẽ trả nó lại cho anh."

"Tôi nói ra em có tin không?"

"Tại sao tôi lại không tin? "

Vương Nhất Bác cứng họng, do dự trong chốc lát nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa, ngón tay đang nắm tài liệu của hắn cũng buông ra.

"Muốn cầm thì em cứ cầm nhưng mà cất đi cho tôi, nếu mất thì phiền lắm."

"Công việc này của anh không phải ở nhà sẽ luôn chuẩn bị sẵn rất nhiều giấy tờ giả sao? Anh có thể chuyển đổi danh tính của mình bất cứ lúc nào, ẩn trong đám đông đổi trắng thay đen."

"Em xem nhiều phim quá rồi đấy. Muốn duy trì hoàn hảo một thân phận giả rất khó, cần phải tốn nhiều thời gian mới có thể thích ứng được."

Vương Nhất Bác quay sang Tiêu Chiến.

"Em tìm trong túi áo trước của tôi, trong đó có một bao thuốc lá."

Đó là một gói Camel Blue. Gió đêm quá mạnh, Camel Blue cũng không cháy nổi. Tiêu Chiến rướn người tìm chỗ chắn gió, Vương Nhất Bác lại rất tự nhiên giơ tay lên. Lòng bàn tay của hắn rất rộng, khi mở ra nó gần như có thể bao phủ toàn bộ khuôn mặt Tiêu Chiến. Những tia lửa yếu ớt nhảy múa bên cạnh khuôn mặt Tiêu Chiến chỉ có thể chiếu sáng một mảnh rất nhỏ và đôi môi đỏ mọng của anh càng trở nên mọng nước hơn. Vương Nhất Bác cũng thắp sáng bản thân bằng một điếu "lạc đà xanh", không biết vì sao bản thân lại vô thức nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của người bên cạnh. Khuôn miệng cả hai đều là khói thuốc, mấp máy lên tiếng.

"Chúng ta đã đợi bao lâu rồi?"

"Đã tám giờ."

"Hôm nay chúng ta thực sự phải qua đêm ở đây sao?"

"Có lẽ. Tôi sẽ thử lại lần nữa xem xe có thể nổ máy được không. Nếu em lạnh, cứ lên xe trước đi."

Tiêu Chiến lắc đầu, dựa vào cửa xe và tiếp tục hút thuốc. Anh lật ra giấy chứng minh của Vương Nhất Bác và xem xét nó cẩn thận, sau đó anh bắt đầu suy nghĩ về tuổi của Vương Nhất Bác. Ba năm trước, hắn là huấn luyện viên hướng dẫn bắn súng, cũng không biết đó là thật hay chỉ là thân phận tạm thời. Vương Nhất Bác có phải tên thật của hắn không? Đó là cái tên mà hắn sử dụng khi làm việc ở trường bắn, bây giờ không có ai trong tổ chức gọi hắn như vậy, tất cả đều gọi hắn là tracer. Đột nhiên có tiếng của động cơ ô tô càng ngày càng gần về hướng bọn họ. Tiêu Chiến sửng sốt trong hai giây, lập tức vỗ cửa kính xe.

"Vương Nhất Bác, anh có nghe tiếng xe đang chạy tới không? Chúng ta được cứu rồi! Bọn họ có thể đưa chúng ta xuống núi!"

Một chiếc Land Rover bật đèn dần xuất hiện, một cặp vợ chồng già tóc bạc phơ ngồi ở ghế trước. Tiêu Chiến giơ cao đèn pin điện thoại vẫy tay về phía họ. Người lái xe là một ông già tên Galton, tóc dài buộc thành búi sau đầu. Khi ngẩng đầu lên, trán ông ta đã lộ rõ ​​nếp nhăn và một đôi mắt xanh trong veo. Sau khi nghe chuyện của hai người họ, đôi vợ chồng già cũng nhiệt tình mời họ lên xe và cùng nhau xuống núi.

"Ban đầu chúng tôi định đến đây để chụp ảnh tấm bảng ở đồi Hollywood nhưng chúng tôi cũng đến muộn và cũng không chụp được gì. Nhưng khi chúng tôi nhìn thấy hai cậu, chuyến đi này xem ra cũng không vô ích."

Bà già tóc ngắn Ilena quay mặt lại từ ghế trước để nói chuyện với họ. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bácn ngồi ở phía sau liên tục cảm ơn họ. Có quá nhiều thứ lộn xộn ở ghế sau, hai người phải chen chúc nhau để ngồi vững. Bả vai hai người đụng vào nhau, cả bắp đùi cả hai cũng dính lấy nhau không thể tách ra được.  Đi qua một khúc cua, Tiêu Chiến trực tiếp đè lên người Vương Nhất Bác, theo quán tính khiến anh một hồi lâu cũng không gượng dậy được.

"Xin lỗi nếu như không phiền, hai cậu là một đôi sao?"

"Không."

Hai người đều đồng thanh.

"Ồ, xin lỗi. Nhưng nếu là vậy thì hai cậu cũng đừng lo lắng. Con trai tôi cũng trạc tuổi cậu và nó cũng đang quen bạn trai. Chúng nó đã cùng nhau lái xe vượt qua hơn mười một bang từ New York đến Los Angeles vào năm ngoái."

"Không phải, thật sự là không. Vài năm trước chúng tôi đúng là từng hẹn hò, nhưng hiện tại thì tôi và anh ấy không ở cùng nhau."

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng đang nhìn anh. Ánh đèn đường màu vàng rọi lên rồi biến mất một cách nhạt nhòa như nước biển trên chiếc cằm nhọn của Tiêu Chiến, cảm xúc trong mắt anh lúc này đến anh cũng không thể phân biệt được.

Trước khi xuống núi, ví tiền và giấy tờ của Tiêu Chiến đều vứt trên xe, trên người chỉ có một ít tiền mặt. Cả hai đi qua vài con phố và cuối cùng cũng tìm được một nhà nghỉ không được quản lý chặt chẽ mấy. Họ giải thích với cậu em trai ở quầy lễ tân của Motel rằng xe bị hỏng, sau đó họ gặp một người tốt bụng đi cho đi nhờ xe xuống núi, kết quả là giấy tờ tùy thân của Tiêu Chiến đã bỏ quên trên xe. Anh chàng ở quầy lễ tân đang nhai kẹo cao su, nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt ấm áp.

"Quý ông đây thật sự không có bằng lái xe và giấy tờ tùy thân sao? Theo quy định thì phải đăng ký mới có thể nhận phòng. Nhưng ngài đang ở trong một tình huống đặc biệt, nên tôi sẽ châm chước bớt."

Anh chỉ có thể cho gã kia mười đô la tiền boa, cuối cùng hai người đã có thể vào ở, vẫn là cùng chen chúc trong một phòng. Đi trên cầu thang, Tiêu Chiến cau mày khi nhớ lại ánh mắt của anh trai quầy lễ tân nhìn mình khi nãy.

"Anh nói xem, gã kia không phải coi tôi như ..."

Vương Nhất Bác không để ý tới những gì Tiêu Chiến nói, sắc mặt hắn lúc này tối sầm lại nặng nề, càng nghĩ càng cảm thấy Tiêu Chiến quá tùy hứng, không nhịn mở miệng chất vấn.

"Có phải em cố ý không? Tôi bảo em giữ giấy tờ tùy thân của tôi, nhưng em lại vứt giấy tờ tùy thân của mình trên xe?"

Tiêu Chiến liếc hắn một cái.

"Không phải, anh không phải là vệ sĩ của tôi suốt hành trình sao? Đáng lẽ anh phải là người nhắc nhở tôi mang theo những gì chứ."

"Thay vì có thể đến một khách sạn tốt ngủ, chúng ta lại phải đến Motel. Em có biết loại nơi này nguy hiểm như thế nào không?"

Vương Nhất Bác cao giọng.

"Sao anh hung dữ với tôi? Tôi đã nói là tôi không cố ý rồi mà."

"Điều thứ ba của quy tắc an toàn cá nhân, đừng chủ động đặt bản thân vào nơi nguy hiểm trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Em đã ở bên Jayden lâu như vậy, không học được nổi hai chiêu từ trên giường hắn sao?"

Lời vừa nói ra, Vương Nhất Bác liền hối hận.

Tiêu Chiến quay đầu lại liếc hắn một cái, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc. Nhưng anh  không nói gì cả chỉ tăng tốc độ di chuyển, bỏ lại Vương Nhất Bác ở phía sau và biến mất sau ba khúc quanh. Hành lang của nhà nghỉ rất thông thoáng, từ cầu thang đi vào đã ngửi thấy mùi dầu gai nồng nặc, đặc biệt là xung quanh góc tường, một vài thanh niên thắt bím đang tụ tập, khói vẫn tiếp tục bốc lên xung quanh. Chúng thấy Tiêu Chiến đi một mình, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới rồi thổi nhẹ vào anh, sau đó huýt sáo nhẹ và chuẩn bị tiến đến.

Phía sau Tiêu Chiến đột nhiên xuất hiện một người đàn ông châu Á khác với khuôn mặt lạnh lùng trong bộ đồng phục chiến đấu màu đen. Trong mắt anh ta như có một sự răn đe vô hình, cảnh báo chúng không được hành động hấp tấp. Đám thanh niên tóc bện bẩn thỉu đó ban đầu ỷ mình đông người nên không hề tỏ ra sợ hãi cho đến khi người đàn ông bước lên từng bước đi tới trước mặt bọn chúng, đột nhiên không một ai phát ra âm thanh nào.

Chúng nhìn thấy khẩu súng trên thắt lưng của Vương Nhất Bác!

Cảnh báo:  chương sau có H, có dirty talk. Nếu bạn cảm thấy không phù hợp, vui lòng không đọc tiếp.

Thuốc Camel Blue đây nha, tầm 50k/gói. Thuốc này khá nhẹ, nồng độ nicotin cũng không cao.

Continue Reading

You'll Also Like

21.4K 1.3K 10
Tác giả: Tinh NGƯỢC, NGƯỢC, VÀ NGƯỢC❗ Truyện này tôi viết chủ yếu về khoảng thời gian hai người chia tay sau sát thanh TTL, vậy nên nó sẽ rất buồn, r...
160K 15.6K 100
H+ nhưng nói không với futa và nam hoá 😩
214K 7.9K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...
1K 77 4
Có mối tình chưa bắt đầu đã chết Có đoá hoa chưa nở đã phai màu Có câu chuyện chưa bắt đầu đã kết Có nỗi buồn, kỉ niệm làm lòng đau... - Blood, flowe...