BJYX | Trans | Tôi xào cp với...

By _ZiQing_

184K 15.5K 1.9K

Tên gốc: 我和前男友炒CP Tác giả: 月亮气坏了 Link: http://33jintianbushengqi.lofter.com Idol x Streamer/ Giới giải trí... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19 (End)

Chương 7

9.1K 889 96
By _ZiQing_

Thời điểm Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến xuống xe, trợ lý của cậu muốn giúp một tay thì nhìn thấy Vương Nhất Bác cau mày xua tay, biểu thị hắn có thể về rồi.

Trợ lý không rõ quan hệ giữa hai người, đắn đo một lúc rồi hỏi, "Anh, khoảng lúc nào anh về? Em nói với tài xế một tiếng." 

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến đang tựa vào vai cậu nói, "Các cậu về trước đi, nói tài xế cũng trở về, sáu giờ sáng mai tới đón tôi."

Trợ lý có hơi lo lắng, thân phận hiện tại của Vương Nhất Bác nếu như bị chụp được, PR cũng rất phiền phức, cậu ta ghé sát tai Vương Nhất Bác dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói, "Có cần em báo cho chị L một tiếng không..... dù sao thầy Tiêu cũng là người ngoài vòng, cũng chỉ hợp tác với anh lần đầu tiên, không quá thân thiết, chúng ta cũng không biết con người anh ấy thế nào...."

Trên mặt Vương Nhất Bác hiện lên chút không kiên nhẫn, thấp giọng nói, "Không cần thiết."

"Dạ?" Trợ lý không hiểu.

Vương Nhất Bác lặp lại lần nữa, "Tôi nói không cần thiết, tôi và anh ấy đã thân với nhau từ trước đây."

Trợ lý cố gắng tiêu hóa lời nói của Vương Nhất Bác, không yên tâm dặn dò, "Anh, sáu giờ sáng mai anh nhớ xuống lầu, trưa mai còn có sự kiện."

Vương Nhất Bác gật đầu, dìu Tiêu Chiến vào trong tiểu khu. 

Lần thứ hai đến, Vương Nhất Bác quen việc dễ làm, rất nhanh đã đưa Tiêu Chiến đến cửa phòng.

Cả người nóng bỏng khiến Tiêu Chiến rất khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng vào phòng ngủ, anh cố gắng tỉnh táo mở mật mã cửa rồi loạng choạng nằm lên sofa phòng khách.

Vương Nhất Bác cởi giày cho anh rồi vào phòng ngủ tìm chăn bông, sau khi chắc chắn đã đắp kín mới vào nhà bếp nấu nước.

Vừa rồi trên đường đi Vương Nhất Bác không yên tâm, thúc giục Tiêu Chiến đến bệnh viện truyền nước, Tiêu Chiến thế nào cũng nhất định không đồng ý, kiên trì về nhà uống thuốc là được. Vương Nhất Bác không khuyên được, chỉ đành gọi trợ lý đi đến hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt.

Khi nước sôi, Tiêu Chiến đã thiếp đi. Đôi mắt nhắm chặt, bởi vì nhiệt độ cao mà gương mặt đỏ bừng, lông mày hơi nhíu lại, dường như ngủ không được ngon giấc.

Chỉ có lúc này Vương Nhất Bác mới dám trắng trợn nhìn Tiêu Chiến, ba năm không dài nhưng cũng đủ để trở thành một con sông ngăn cách cả hai, đầu này của con sông, cậu lo sợ bất an muốn tiến gần đến lại không dám đưa chân ra, đầu bên kia, Tiêu Chiến lịch sự xa cách, dường như thật sự muốn xóa sạch sẽ mối quan hệ này. 

Vương Nhất Bác nhìn căn phòng yên tĩnh thở dài, cúi người gọi Tiêu Chiến dậy.

Mí mắt Tiêu Chiến đã nặng trĩu không nâng nổi nữa, có tiếng ù ù nặng nề xen lẫn âm sắc quen thuộc mang theo phần thiết tha. Tiêu Chiến biết là Vương Nhất Bác, sao cậu còn chưa đi?

Anh khó nhọc mở mắt, rơi vào mắt là ánh sáng vàng ấm ấp của ánh đèn phòng khách, tiếp đó là Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến dụi dụi khóe mắt, vệt nước trong mắt dính vào đầu ngón tay. Anh ngại ngùng cười, yết hầu trượt lên trượt xuống theo chuyển động nuốt.              
"À, ngại quá, không nhịn được ngủ mất, anh ngủ bao lâu rồi?" 

Vương Nhất Bác nghiêng người lấy nước nóng và thuốc trên bàn, quay đầu nhìn Tiêu Chiến, "Không lâu. Uống thuốc đã."

"Ò được." Tiêu Chiến ngơ ngác đáp, anh có chút không quen khi được Vương Nhất Bác chăm sóc. Trước đây đứa nhỏ này nào trầm ổn như vậy, khi bị bệnh rất khó dỗ, khăng khăng không chịu uống thuốc, vùi vào trong chăn không lên tiếng làm Tiêu Chiến lo lắng, liên tục dỗ dành cùng lừa gạt cậu mới chịu uống thuốc. Lúc đó bạn bè của Tiêu Chiến cười anh nào tìm được một bạn trai, rõ ràng là đang nuôi một đứa con trai trong nhà. Tối nay đổi lại vai trò, Tiêu Chiến có chút cảm giác không thốt thành lời.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ngẩn ngơ, đắn đo hỏi, "Nước nóng quá à?" 

Tiêu Chiến lắc đầu, nhanh nhẹn bỏ thuốc vào miệng rồi uống nước.

Căn phòng quay về yên tĩnh, Vương Nhất Bác đứng cạnh sofa không lên tiếng, Tiêu Chiến tuy sốt khó chịu cũng cảm giác được bầu không khí ngượng ngùng.

Rất lâu sau, anh mở miệng, "Em cần về trước không, anh uống thuốc rồi ngủ một lát để ra mồ hôi. À, đúng rồi." Tiêu Chiến nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tìm điện thoại trong túi áo, "Lúc này em gọi tài xế đến cũng muộn quá rồi, anh quen một tài xế, lúc anh hoạt động thường gọi anh ấy, tính bảo mật rất cao, anh gọi cho em nha."

Vương Nhất Bác nặng nề hít một hơi, dường như nghiến răng nói, "Anh vội đuổi em đi vậy sao?"

Tiêu Chiến muốn chống người dậy giải thích nhưng phát hiện cơ thể không có sức lực, miễn cưỡng nằm lại sofa mềm mại, chiếc cốc trong tay suýt rơi xuống.

Vương Nhất Bác kiềm chế xúc động muốn đỡ anh, yên lặng nhìn. 

Tiêu Chiến một tay đỡ trán, một tay đặt chiếc cốc lên bàn, bất đắc dĩ nói, "Không phải đuổi em, ngày mai em không có công việc à?"

Vương Nhất Bác lạnh giọng nói, "Sáng mai tài xế sẽ đến đón em." 

Tiêu Chiến gật đầu, lại cảm thấy không đúng, hỏi, "Vậy tối nay em phải ở đây à? Không tốt đâu, thật ra anh không sao mà."

Vương Nhất Bác trong lòng đầy lửa giận lại không phát được ra, tay nắm chặt đến nổi gân xanh, đè thấp giọng chất vấn, "Anh phải khách khí với em đến vậy sao?" 

Đầu Tiêu Chiến đột nhiên đau, hiện tại anh cũng không dễ tính, thật ra bất kỳ chủ đề nào liên quan đến chuyện trước đây khiến cho anh không thể dễ tính được.

Anh cắn răng nói, "Khách khí? Là ai nói không quen anh trước hả?" 

Vương Nhất Bác hơi ghé sát Tiêu Chiến, hơi thở nóng rực phả lên mặt anh, "Tiêu Chiến, anh xác định muốn lật lại từng việc trước đây với em?"

Tiêu Chiến bất giác cảm thấy chột dạ, không sao, chuyện trước đây 80% là anh sai, nhưng Vương Nhất Bác ít nhất cũng có 20% trách nhiệm, sốt đến đầu óc mơ hồ ngược lại tiếp thêm cho Tiêu Chiến mấy phần thẳng thắn, anh cười khan một tiếng, "Không phải chia tay rồi à, vậy em sao cứ như anh đã làm chuyện xấu không thể dung thứ vậy, hơn nữa, thân phận địa vị hiện tại của em, có cái gì không có, sao cứ túm lấy anh không tha vậy?"

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác đột nhiên nắm cổ tay Tiêu Chiến, lực đạo không khống chế được tăng thêm, "Chúng ta chia tay sao, đó là anh đơn phương thông báo cho em!" 

Cổ tay bị đau khiến Tiêu Chiến nhíu chặt mày, dây thần kinh giật giật.

Anh dùng cái tay còn tự do day day huyệt thái dương, dường như không chịu được nữa mở miệng, "Vương Nhất Bác, anh hai mươi tám tuổi rồi, hơn nữa chuyện này có chút ấu trĩ, nhưng anh mẹ nó cũng không chịu được uất ức! Em hỏi bản thân em đi, ở cùng anh ba tháng em có cho anh được cảm giác an toàn không, chuyện gì anh cũng nhắc em mới làm, anh nghĩ rồi, em và anh ở bên nhau liệu có phải cảm thấy tối đó bất cẩn lên giường nên anh hẳn chịu trách nhiệm mà thôi? Hoàn toàn không cần thiết, anh sẽ không rơi xuống bước đó!"

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, đôi mắt vốn ươn ướt vì tức giận lúc này đã đỏ bừng lên, dường như một khắc tiếp theo có thể rơi xuống.

Vương Nhất Bác không biết giữa hai bọn họ có hiểu lầm gì, cậu không giỏi biểu đạt, thích một người là ngoan ngoãn làm chuyện anh ấy vui vẻ, cậu không ngờ Tiêu Chiến sẽ nghĩ như vậy.

Cậu mím môi, buông cổ tay Tiêu Chiến ra, khàn khàn nói, "Lúc đó anh cũng đã là một người đàn ông chín chắn rồi, bất mãn với em sao không biểu đạt mà tự mình lén lút quyết định, vậy có phải hành vi ấu trĩ không?"

"Anh ấu trĩ?" Tiêu Chiến khó tin giơ chân đá Vương Nhất Bác lại bị cậu bắt lấy, mắt cá chân nhỏ nhắn rơi vào lòng bàn tay thô ráp.

Tiêu Chiến bất giác cau mày, "Em làm gì đấy, buông ra!"

Vương Nhất Bác cũng không làm khó anh, buông tay ra, chân Tiêu Chiến được tự do lại tiếp tục đá, Vương Nhất Bác sắc mặt không đổi đè Tiêu Chiến xuống sofa.

Chăn bông trong lúc giãy giụa trượt xuống sàn nhà, nhiệt độ trên người Vương Nhất Bác xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền đến người Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang sốt, cả người nóng hầm hập, lúc này cảm nhận được người Vương Nhất Bác mát lạnh vô cùng dễ chịu. Mùi hương nước hoa nhè nhẹ trên người Vương Nhất Bác kề sát xộc vào khứu giác của Tiêu Chiến, mùi sữa như có như không thoang thoảng, đầu Tiêu Chiến đã nặng trĩu, ngửi vào càng thấy không tỉnh táo.

Cơ thể Tiêu Chiến cứng nhắc, dùng lực đẩy người Vương Nhất Bác ra.

Vương Nhất Bác dùng thêm chút lực, ngữ khí nặng nề xen chút tức giận, "Anh sốt rồi đấy, có thể yên tĩnh một lát không?"

Tiêu Chiến không chịu, liếc xéo cậu, "Em mắng người ta em còn lí lẽ?"

Vương Nhất Bác thở dài, tự nói với mình không tính toán với người bệnh, "Anh đã sốt mơ màng rồi, mau ngủ đi, đừng làm loạn nữa." 

Tiêu Chiến giãy giụa đến mệt, nằm ngửa trên sofa thở hồng hộc, hơi thở thở ra mang theo nhiệt độ không bình thường. Miệng anh vẫn không chịu thua, nghỉ một chút lại cáu tiếp, "Anh sốt mơ màng? Anh thấy em mới mơ màng đó! Sao...."

Một khoảng tối ập đến trước mắt, đợi lúc Tiêu Chiến phản ứng lại, anh đã bị Vương Nhất Bác nắm cằm hôn, Vương Nhất Bác giữ lấy đầu anh, dường như không cho anh cơ hội trốn thoát. 

Cánh môi khô nẻ vì sốt được đối phương ngậm lấy, vừa ướt vừa nóng, lúc này đầu óc hỗn loạn của Tiêu Chiến triệt để rơi vào trống rống, mơ màng không bắt được cái gì.

Hành động của Vương Nhất Bác không còn nghi ngờ gì nữa làm cho Tiêu Chiến vô cùng kinh ngạc, rõ ràng một giây trước đó hai người còn rất căng thẳng, sao lúc này đã thân mật dán sát vào nhau vậy.

Tiêu Chiến bị chặn miệng, lời chất vấn không thốt được ra, bàn tay vô thức đẩy vai Vương Nhất Bác nhưng lại bị cậu dễ dàng giữ lấy cổ tay, áp lên đỉnh đầu.

Cánh môi nóng bỏng được ngậm trong khoang miệng nóng rực, thâm nhập quấn quýt, lúc này Tiêu Chiến mới thật sự hiểu, Vương Nhất Bác đã thật sự biến thành một người đàn ông, một người đàn ông anh không thể chống lại.

Rất lâu sau, Vương Nhất Bác từ từ buông tha cho cánh môi của Tiêu Chiến, đôi môi hồng nhuận ướt đẫm, hơi nước trong mắt càng nhiều hơn, giống như một trận mưa sương.

Vương Nhất Bác kiềm chế dục vọng, hô hấp thô trầm phả vào tai Tiêu Chiến, khàn khàn lên tiếng, "Còn muốn làm loạn nữa không?"

/

Bo: Bướng quài tức á 

Continue Reading

You'll Also Like

13K 1K 18
Cale người đã đâm vào tim bản thân để có thể tiêu diệt được White star và sự thay đổi là trái tim Cale không thể hồi phục mà chết và anh đã được quay...
11.6K 754 19
Truyện kể về 6 anh tài, tài lanh nào đó trong lứa tuổi học trò. (trẻ trâu vl)
586 87 5
• tên truyện : đợi gió xuân thổi qua • tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨 • 𝐦𝐚𝐢𝐧 : lý liên hoa × phương tiểu bảo • vì cậu chẳng bao giờ quay đầu nhìn lại, ...
93.5K 2.9K 8
Nội dung giống với tiêu đề. Tổng hợp H của Bác Chiến (kèm link raw) Có thể là oneshort hoặc trích ra từ longfic (đều sẽ kèm link raw), cũng đôi khi s...