tàng hải hoa (phần 2 của đạo...

By HangNguyen185

71.1K 1K 263

Tàng hải hoa là phần 2 của đạo mộ bút kí, xảy ra 5 năm sau sự kiện ở đại kết cục. Tiền truyện về Trương Khởi... More

chương 1
chương 2
chương 3
chương 4
chương 5
chương 6
chương 7
chương 8
chương 9
chương 10
chương 11
chương 12
chương 13
chương 15
chương 16
chương 17
chương18
chương 19
chương 20
chương 21
chương 22
chương 23
chương 24
chương 25
chương 26
chương 27
chương 28
chương 29
chương 30
chương 31.1
chương 31.2
chương 32
chương 33
chương 34
chương 35
chương 36
chương 37
chương 38
chương 39
chương 40
chương 41
chương 42
chương 43
chương 44
chương 45
chương 46
chương 47
chương 48
chương 49
chương 50
chương 51
chương 52
chương 53
chương 54
chương 55
chương 56
chương 57
chương 58_end

chương 14

1K 11 1
By HangNguyen185

CHƯƠNG 14: bí mật của cực hạn

Hiện giờ bút kí cùng bức tranh đang ở trước mặt tôi. Đây là lão lạt ma nhờ người khác chuyển lại.

Không nghi ngờ gì nữa, tôi hoàn toàn không hiểu thứ ngôn ngữ này nhưng biết được đó là tiếng Đức. Còn thi thể tiểu ca phát hiện năm ấy chính là Đức Nhân.

Cho dù tôi không hiểu văn tự đó nghĩa là gì, nhưng nhìn những hình vẽ cũng biết được đại khái nội dung bút kí. Trong bút kí phác họa rất nhiều hình vẽ, ở bức hình có chú thích câu tàng ngữ “chung cực của thế giới”, tôi nhìn thấy một cánh cửa Thanh Đồng rất lớn.

Cánh cửa được phác thảo bằng nét vẽ vô cùng tinh tế, chủ nhân của quyển sổ nhất định là một cao thủ hội họa. Tuy rằng nó không giống với cánh cửa ở núi Trường Bạch, nhưng tôi biết rằng nhất định là cùng một loại.

Cánh cửa khổng lồ ấy không chỉ có một cái? Chẳng lẽ trong lòng núi Himalaya, vẫn còn một cánh cửa Thanh Đồng khác sao?

Trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc, nhìn lại câu “chung cực của thế giới” bên cạnh bức hình.

Chẳng lẽ cái bức hình này thể hiện chính là chung cực?

Tôi cẩn thận nghiền ngẫm những bức tranh ấy. Ba ngày sau, tôi mới ý thức được nó là cái gì. Tiếp theo, tôi sẽ dùng cách chi tiết nhất để mô tả lại, người thông minh có lẽ sẽ đoán được kia rốt cuộc là cái gì.

Trước hết, kích thước của bút kí này đại khái khoảng bằng bàn tay. Mặt trên cũng là tranh vẽ, đường nét rất tinh tế , tỉ mỉ. Rõ ràng, thời điểm chủ nhân cuốn sổ vẽ, không phải ghi lại theo cảm tính, mà là theo tiêu chuẩn nghệ thuật của bản thân, vì vậy bức tranh khá là được chăm chút.

Cuối cùng ở mặt trên, là thứ gì đó giống như mai rùa, không có tỉ lệ xích nên chẳng biết thứ này thực tế to bao nhiêu, nhưng nhìn vào những thứ bên cạnh, thì chắc hẳn phải rất khổng lồ. Trên “mai rùa” có vô số những vết rạn nhỏ, điểm làm tôi thấy đặc biệt giật mình là tất cả các vết rạn đều được vẽ tỉ mỉ, có thể nhìn ra hắn cực kì cẩn thận trong việc này, nhưng không phải để khoe khoang hay thể hiện kĩ năng hội họa.

Ngay bên cạnh “mai rùa” ấy, còn có 8 “mai rùa” nhỏ. Chúng không có quy luật sắp xếp nào, phối hợp cùng với “mai rùa” lớn thành đồ hình kì quái.

Mà bốn phía xung quanh đó, có rất nhiều thứ cùng loại đâm tua tủa, nhìn qua rất giống cáp điện tạo thành mạng nối tiếp nhau.

Đây là thế giới cực hạn?

Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì thứ này nhìn qua chỉ giống như những vết vô cùng xấu xí. Nếu không chỉ ra cho người khác hiểu được kết cấu, bào nó là thứ này khác, thì nó có thể bị coi là thứ đồ nhạt nhẽo.

Đây rốt cuộc là cái gì? Là cực hạn của thế giới?

Ngày thứ mười một.

Muộn Du Bình thực sự không biết mình đang ở nơi nào. Bốn phía đều là tuyết trắng mịt mùng. Nếu như vài ngày trước, núi tuyết nguy nga còn làm cho anh có một tia kính sợ. Thì hiện tại anh đã hoàn toàn tê liệt.

Sau khi bắt được khối cầu kim loại, Lạp Ba cùng người phu khuân vác kia đều rất vui vẻ. Muộn Du Bình bèn nói cho ông ta biết, khối cầu như vậy có lẽ ở nơi hắn muốn đến còn rất nhiều. Bởi vì Lạp Ba cho rằng Muộn Du Bình có vẻ là thế hệ sau của gia đình giàu có. Một mình lẻ loi muốn vào trong lòng núi tuyết, nếu như xuất phát vì lí do ấy, thì ông cũng có thể chấp nhận.

“Cậu vào trong núi cũng vì kim cầu này?” Lạp Ba hỏi hắn. Mấy ngày nay, đi trên sườn núi nên tương đối thong dong, cũng thêm được nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Đối với ông, Muộn Du Bình đúng là một câu hỏi khó, một hồi lâu bèn lắc đầu, nói: “Hẳn là không phải rồi.”

“Cái đó có liên quan đến một bí mật.” Muộn Du Bình chậm rãi nói tiếp, kể cho Lạp Ba một vài chuyện. (anh cởi mở như thế vs người ko thân chả quen  mà vs Ngô Tà thì kín như bưng)

Rất lâu trước đây, gia tộc của Muộn Du Bình lấy được từ trong tay hoàng đế một hộp đá chạm khắc rồng. Chiếc hộp này lấy từ xác một tử tù, nó có điểm đặc biệt, chính là toàn thân hộp không có một khe hở, vì thế hoàng đế không mở được bèn nhờ đến sự giúp đỡ của các trưởng bối trong gia tộc hắn.

Hòm này mở thế nào, Muộn Du Bình cũng không biết. Quá trình ấy rất bí ẩn. Các trưởng bối đã họp bàn suốt đêm, sau đêm đó rất nhiều chuyện liền biến đổi.

Lạp Ba nghe được cảm thấy như lọt trong màn sương mù, nhưng cũng rất thần kỳ. Ông biết Muộn Du Bình sẽ không kể hết mọi chuyện. Nhưng điều đó làm ông nhớ tới từng nghe lạt ma kể câu chuyện về rồng. Trong chuyện xưa cũ đó, cũng có có một chiếc hộp được lưu truyền.

“Mở chiếc hộp ấy ra là một sai lầm. Có những thứ, không biết thì không sao, nhưng một khi biết thì không thể đảo ngược lại vận mệnh.” Muộn Du Bình thì thào, “trong vùng núi này, có lẽ sẽ có phương pháp đóng chiếc hộp kia. Thông tin chúng tôi có được chỉ là nửa đầu, nửa sau đã mất, cho nên tôi chỉ có thể tự mình đến nơi này tìm thử.”

“Vậy những người khác trong gia tộc cậu đâu?” Lạp Ba hỏi.

Muộn Du Bình thản nhiên nhìn núi tuyết: “Bọn họ đang ở một nơi rất giống chỗ này.”

Lạp Ba không tiếp tục hỏi lại, ông cảm thấy Muộn Du Bình đang xua tan ý tưởng trong đầu mình. Thông tin kia không biết thật hay giả, nghe xong cũng ko mấy ý nghĩa. Với những lời nói của hắn, ông ko có quá nhiều cảm giác, trong tim ông bây giờ chỉ còn quan tâm đến mấy khối kim cầu. Cùng với nó, cuộc đời ông sẽ thay đổi hoàn toàn, việc này giống như một canh bạc, ông không muôn để mất bất cứ thứ gì.

Hai chục ngày trôi qua không có chuyện gì xảy ra, thời điểm Lạp Ba nhìn mặt trời lặn, bỗng nhiên ý thức được chính mình cũng không biết sẽ phải đi làm sao, cái nơi có những khối kim cầu đó, có thể là bất cứ đâu trong đây.

Đầu mối duy nhất chính là hồ nước lớn trong tòa tuyết sơn kia.

Lạp Ba tự an ủi mình, tuy rằng nơi này diện tích rộng lớn, không có dấu vết con người, là nóc nhà bí ẩn của thế giới, nhưng hồ nước lớn như vậy, cho dù có cách xa cũng sẽ trông thấy.

Ông cùng người phu khuân vác kia nghỉ ngơi, suy nghĩ vẩn vơ về cuộc sống sẽ biến đổi như thế nào sau khi có mấy khối kim cầu.

Tôi không biết bọn họ ngẩn người trong bao lâu. Nhưng bản thân cũng từng đi vào núi tuyết, biết rằng ở nơi này chẳng có việc gì làm, muốn giết thời gian cơ bản chỉ có thể ngơ ngẩn. Tôi cũng không biết, sao Lạp Ba lại phát hiện được phía trước cánh đồng tuyết có điểm loang loáng, đây thật là chuyện vô cùng khó khăn.

Tóm lại, trước khi hoàng hôn buông xuống, liền nhìn thấy trong núi tuyết, lóe lên một tia sáng nhịp nhàng.

Đó là ánh sáng xanh biếc, lấp lánh chớp động. Ngay lúc đầu ông còn tưởng ảo giác, bởi vì nơi gần nhất có người sinh sống, tối thiểu cũng cách đây mười đường, hơn nữa ông cũng chưa từng gặp qua ánh sáng xanh như vậy.

Sau khi nhìn vài lần, liền quay đầu gọi Muộn Du Bình, thì phát hiện hắn đã sớm nhìn thấy. Đến khi ông quay lại, đã thấy điểm loang loáng kia di dộng, tựa như tiến về phía họ.

Lạp Ba có chút bối rối, ông ko biết đó là gì. Dã thú? Chim to? Hay quái vật? Ông đứng dậy, muốn tìm một nơi để trốn. Muộn Du Bình cùng hai người họ trốn sau một đống tuyết. Ba người vùi mình trong tuyết, nhìn ánh sáng lập lòe phía trước. Nhưng rất nhanh nó vòng qua những gò tuyết trước mặt họ, càng ngày lại càng tiến lại gần.

Ánh sáng xanh di chuyển rất nhanh, đồng thời cũng nghe loáng thoáng tiếng chuông. Âm thanh của nó trong vùng này vô cùng ảo diệu.

Nhanh sau đó, bọn họ liền biết được ánh sáng xanh ấy là gì. Đó là một hàng người kì quái, họ mặc trang phục của dân tộc Tạng, khiêng một cái cây kì lạ. Trên đồ vật đó sáng xanh lóng lánh, treo đầy chuông.

Nơi này thậm chí còn có người hoạt động? Lạp Ba cảm thấy không thể tin nổi.

Lúc này khoảng cách giữa hai nhóm người vẫn còn xa, ông cũng không trông rõ lắm. Ông thậm chí ko thể khẳng định, những người đó có phải người sống không, hay là Qủy Hồn trong núi tuyết?

Nhưng Muộn Du Bình đã muốn đứng dậy: “Nơi này nếu có người sinh sống, nhất định sẽ ở bên hồ. Đi theo bọn họ có thể tới được nơi chúng ta muốn.”

Continue Reading

You'll Also Like

18K 2.1K 28
Đột nhiên một hôm, Venti bị đập đầu xuống đất và nhớ mọi chuyện ở kiếp trước.Venti ở thế giới này mới có 15 tuổi và là đứa em song sinh của 'Bakugo K...
137K 4.9K 199
Truyện được reup chưa có sự cho phép của editor, xin đừng mang đi. Ta reup để đọc offline thôi. Phần 2 gồm các chương từ 536 đến 1479. Để đọc phần 1...
1.9M 53.1K 200
Đây là tổng hợp các câu chuyện tranh ngắn ngắn do mình thu thập !! mời mọi người đọc flow và đừng quên nhấn ngôi sao nhỏ ở dưới nhá! Mèo cám ơn
78.4K 9.4K 95
Tác giả: Tịnh Triều Nam Ca Tình trạng: Hoàn thành Số chương: 93 chương + 5 phiên ngoại Nhân vật chính: Diệp Tả Dữu (thụ) , Tống Dục An (công) 1. Bản...